“Thiên phú cũng không phải là đường tắt, mà là lời nói, người có thiên phú càng cao lại càng dễ vì việc nhỏ mà mất đi cái lớn.”
Trước kia linh lực trong cơ thể Túc Lê không đủ, chỉ có thể chữa trị tai họa ngầm do thần lực Phượng Hoàng tạo ra cho Phong yêu, nhưng từ khi chữa trị, tình trạng trong cơ thể Phong yêu cũng ngày càng tốt lên, chẳng trách lần độ kiếp đó anh ta lại thất bại, tai họa ngầm trong cơ thể lớn như thế, sao có thể đột phá lên một bậc được?
Yêu tộc cũng giống như Phong yêu này, lúc trước cậu đã gặp qua không ít, trên Phượng Hoàng Thần Sơn cũng chưa từng có Yêu tộc thiên phú xuất chúng, nhưng Yêu tộc có thiên phú kiêu ngạo chưa bao giờ có cơ hội đi quá xa, nhẹ thì linh mạch bị tổn thương, nặng thì tuổi trẻ thân vong.
Phong yêu trầm tư một lúc, trả lời: “Tôi hiểu rồi.”
Túc Lê không tiếp tục nói, rút linh lực chữa trị về. Túc Minh vừa mới thức dậy tràn đầy sức sống chạy tới, phía sau còn kéo theo con rối bảo mẫu, lúc cậu nhóc nhìn thấy Túc Lê thì vội vã xông lên trước. Lần này Túc Lê lưu lại một ít linh lực, chờ Túc Minh đến gần trước người thì dùng linh lực để làm dịu lực va chạm.
Lúc trước không phát hiện, bây giờ đúng chung với Túc Minh, cậu mới phát hiện Túc Minh cao hơn cậu gần nửa cái đầu.
Túc Lê nhìn lên đỉnh đầu của Túc Minh, rơi vào suy nghĩ, tại sao cậu lại thấp hơn Túc Minh?
Phong yêu ở bên cạnh nhìn tình hình này, lại thấy hành động thô lỗ của Túc Minh, hay là tách hai đứa trẻ này ra nhỉ.
Mà Túc Minh lại vô cùng bất mãn đối với việc này, nhìn thấy anh trai cách mình mấy bước, trực tiếp mở miệng khóc rống.
“Đừng khóc.” Phong yêu luống cuống tay chân bắt đầu dỗ dành, nhưng mà Túc Minh hoàn toàn không nghe lời, càng khóc lớn.
Túc Minh vừa khóc vừa muốn nắm lấy tay áo anh trai ở bên cạnh, chỉ thấy cậu nhóc ôm một bên tay của Túc Lê, nước mắt nước mũi bám hết trên tay Túc Lê. Phong yêu vừa chăm sóc trẻ con mới mấy ngày, trước kia Túc Lê cũng chưa từng chăm sóc trẻ con, hai người một lớn một nhỏ đều bị Túc Minh làm cho vô cùng bối rối. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Phong yêu ngây người tại chỗ, Túc Lê khó khăn mà chỉ huy ——
“Anh pha sữa bột cho nó đi.”
“Quần áo nó dơ rồi, phải thay.”
“Có thể niệm chú ru ngủ không...”
Một bên cánh tay Túc Lê cứng lại, mà Túc Minh không nói gì chỉ biết cọ vào người cậu, tay áo màu trắng nhanh chóng dính lên mấy vết dơ nhàn nhạt. Cậu giơ tay lên muốn bấm chú ngủ, Túc Minh lại bắt được tay của cậu, muốn đưa luôn vào trong miệng. Cậu vội vàng thu hồi linh lực trên đầu ngón tay, sợ không cẩn thận sẽ làm em trai ruột bị thương.
Hai tay Túc Minh nắm lấy tay anh trai, hít mũi một cái, mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay của cậu.
Vừa mới ngửi được hương vị thơm ngon, vì sao bây giờ lại không có? Cậu nhóc nheo mắt nhìn Túc Lê, đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui, há miệng rất lớn.
!!!
Túc Lê phục hồi tinh thần, ngay sau đó đầu ngón tay truyền đến một cơn đau đớn.
Cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì tuyến lệ của cơ thể đã phản ứng trước, hốc mắt nóng lên.
Túc Minh lại dám coi ngón tay cậu làm đồ chơi để gặm!
Lúc Phong yêu pha xong sữa bột thì thấy tình cảnh này, anh ta vội vàng giải cứu ngón tay của Túc Lê từ trong miệng Túc Minh ra, dùng bình sữa ngăn chặn miệng Túc Minh lại.
“Cậu không sao chứ...” Phong yêu nói được một nửa thì thấy khóe mắt Túc Lê ngấn nước.
Khóc rồi?!
Phản ứng của cơ thể quá thành thật, Túc Lê lại không chú ý tới mình đã khóc, mắt nhìn thấy bên trên đốt ngón tay bên phải có dấu răng sâu, lần đầu cảm thấy hóa ra răng của bé con Nhân tộc còn sắc bén hơn so với Yêu tộc, chuyện quan trọng hơn là cậu lại là người bị cắn.
Trước đó khi cậu vẫn còn là Tiểu Phượng Hoàng đã là yêu quái nổi tiếng bên trong Thần Sơn, các đại yêu khắp nơi đều phải nể mặt cậu, từ trước đến nay chỉ có cậu bắt nạt người khác. Mà từ khi chuyển sinh đến nhà họ Túc, cậu bị em trai ruột bắt nạt không chỉ một lần, mấy lần trước còn có thể nói trẻ con không hiểu chuyện nhưng lần này lại đưa đến bên miệng để cắn luôn.
Lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng vang nhỏ xíu, Phong yêu quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cửa.
Bà ấy mặc váy dài sang trọng giản dị, tóc dài tùy ý thả trên bờ vai, đeo kính râm môi đỏ mọng.
Khóe mắt Túc Dư Đường liếc nhìn hai bé con trên thảm ở phòng khách, con trai út đang uống sữa bột, mà đứa con trai thứ hai lại đứng quay lưng về phía bà ấy, cúi đầu nắm lấy ngón tay của mình.
“Mẹ!” Giọng Túc Minh vô cùng vang dội.
Mẹ sao? Túc Lê nghe vậy ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt của Túc Minh thấy người phụ nữ mặc váy trắng đeo kính râm thì thoáng sững sờ.
Hình như người này là mẹ bây giờ của cậu...?
Túc Dư Đường nhìn thấy Túc Lê quay đầu nhìn bà ấy, một đôi mắt sáng suốt trong trẻo, hoàn toàn khác biệt so với sự ngây ngô ngốc nghếch trước kia. Trong lòng bà ấy vui mừng, ngay sau đó nhìn thấy khóe mắt Túc Lê treo hạt nước nhỏ.
Phong yêu nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt dò xét bà Túc.
“...”
Đây là lần đầu tiên Túc Lê nhìn thấy người mẹ hiện tại của cậu, cho dù ký ức mơ hồ có vài phần ấn tượng sâu sắc đối với người phụ nữ vô cùng xinh đẹp này, nhưng ký ức và hiện thực khi nhìn thấy bà ấy lại có sự khác nhau. Mẹ của cậu xinh đẹp hơn so với trong trí nhớ, bà ấy chỉ là đứng ở cửa ra vào, lại có một khí chất siêu phàm khó tả.
Cùng đi chung còn có một người phụ nữ trẻ tuổi, nhìn hơi nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt hiền lành, Túc Lê khá ấn tượng với cô ấy, hình như là người của mẹ cậu, lúc trước thường xuyên đến nhà.
Túc Lê lặng lẽ quan sát hai người, lúc này Túc Minh vốn khóc sướt mướt lại nhấc đôi chân nhỏ ngắn từ một góc sofa lon ton chạy tới, lớn tiếng gọi: “Mẹ.”
Tiểu Lâm cầm túi lớn túi nhỏ đi theo sau lưng Túc Dư Đường: “Chị Đường, còn vài phần chuyển phát nhanh buổi tối mới đến, chị nhớ kỹ...”
Cô ấy nhìn thấy Túc Dư Đường đi rất nhanh vào trong phòng khách, đầu tiên là ôm lấy Túc Minh đang chạy đến, sau đó nhanh chóng bước đến thảm lông bên dưới sofa.
Lần đầu tiên Túc Lê gặp Túc Dư Đường, còn chưa nghĩ ra nên dùng thái độ như thế nào đối với bà ấy, bỗng nhiên bị một lực nho nhỏ xoa lên khóe mắt.
Giọng nói của người phụ nữ vừa trong trẻo vừa nhẹ nhàng, vô cùng hợp với khí chất của bà ấy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng ấy lại mang theo vài phần thận trọng quan tâm từng li từng tí: “Sao bé con lại khóc rồi?”
Bà ấy thả Túc Minh xuống, thuận tay tháo kính râm ra rồi mới bế cậu lên, vừa ôm vừa dỗ nói: “Nói với mẹ xem, đau ở đâu nào?”
Túc Lê có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt trên người bà ấy, giống như mùi hương của tuyết bay đầy trời ở Thiên Sơn. Cái ôm của bà ấy khác với cái ôm của ba Túc nhưng lại mang theo cảm giác thân thiết không giống bình thường. Thật kỳ diệu, rõ ràng là hương vị của tuyết, nhưng lại có loại cảm giác thật ấm áp.
Túc Dư Đường ôm đứa trẻ, ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, rất nhanh đã chú ý đến dấu răng rõ ràng trên tay bé con.
Phong yêu đang muốn giải thích rõ ràng, Túc Dư Đường đã tìm được kẻ cầm đầu.
“Minh Minh?” Ánh mắt Túc Dư Đường liếc thấy Túc Minh đang chạy nhảy lon ton bên cạnh chân bà ấy: “Con lại bắt nạt anh trai con sao?”
Túc Minh nghiêng đầu, lảng tránh vấn đề này mà nắm lấy váy của Túc Dư Đường đòi được bế.
“Để mẹ thổi cho con, thổi một chút sẽ không đau nữa.” Túc Dư Đường nâng ngón tay bé con lên, nhẹ nhàng thổi ra một hơi.
Túc Lê vừa định nói gì đó, chỉ cảm thấy luồng gió lành lạnh lướt qua vết thương trên ngón tay, thổi đi thổi lại hai lần, đau đớn nóng bỏng thế mà lại giảm bớt. Cậu hơi kinh ngạc nhìn về phía Túc Dư Đường: “Mẹ ơi?” Là ảo giác của cậu sao?
Túc Dư Đường nghe được tiếng gọi này thì sửng sốt một lúc, giọng nói đè nén sự kích động mà hỏi lại: “Bé con, nói lại lần nữa đi.”
Túc Lê không cảm thấy kinh ngạc về việc này, bởi vì bình thường ba Túc cũng trêu đùa cậu gọi như vậy, thế là lại ngoan ngoãn lên tiếng.
Ánh mắt Túc Dư Đường khẽ nhúc nhích, ôm bé con thật chặt, giọng nói khẽ run run: “Bé con chúng ta sẽ tốt hơn thôi, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”
Trán của người phụ nữ cọ cọ bên gáy của bé con, Túc Lê cảm nhận được đôi tay của người phụ nữ ôm cậu đang kiềm chế sự run rẩy, không nhịn được nâng cánh tay nhỏ đặt lên tóc của người phụ nữ, giống như lúc trước cậu vỗ về tiểu yêu ở Thần Sơn, an ủi một lần lại một lần: “Mẹ ơi không khóc.”
Tiểu Lâm đi theo Túc Dư Đường vào nhà nhìn thấy tình huống này thì sững sỡ, lúc trước cô ấy nghe nói Túc Lê đã tự ăn cơm thì còn có hơi kinh ngạc, bây giờ nhìn thấy ánh sáng trong trẻo linh động trong mắt bé con, không kìm nổi xúc động.
Quá tốt rồi, cuối cùng chị Đường cũng đã vượt qua được khó khăn.
Tiểu Lâm hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên chú ý tới hình như trong nhà dư ra một người đàn ông xa lạ, nhìn có vẻ anh tuấn nhưng dường như rất lạnh lùng. Cô ấy nghe nói nhà họ Túc thay đổi bảo mẫu, hóa ra là thay đổi thành bảo mẫu nam sao?
Lúc này Túc Dư Đường mới thu hồi cảm xúc hơi mất kiểm soát lại, đưa mắt nhìn Phong yêu: “Làm phiền cậu rồi, Túc Minh rất thích ồn ào phải không?”
Lần đầu tiên Phong yêu nói chuyện với Thần Loan điểu, thấy giọng điệu của bà ấy nhẹ nhàng như thế có hơi không quen: “Đây là công việc của tôi.”