Edit: Vân Vũ
***
Sau đêm lăn lộn mệt mỏi với nhau, Tề Nghiễm thấy khát khô cả cổ họng, liền đi ra phòng khách.
Hạ Y Y đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
Tề Nghiễm dừng lại một chút, rồi thản nhiên bước qua cô ấy.
“Bốp!”
Hạ Y Y bất ngờ ném chiếc gối ôm trong tay vào người hắn, vì đầy ấm ức và mất kiểm soát cô ấy chất vấn một hồi: “Tề Nghiễm, anh có ý gì chứ, anh ngủ với cô ta, vậy còn em là gì đây! Anh đừng quên, là ai đã tạt sữa nóng vào anh, rồi ai khiến anh dầm mưa mà bệnh, cô ta là yêu tinh gây hại thôi, anh có biết không!”
Lời oán trách của Hạ Y Y bỗng nhiên im bặt.
Phi Hồng khoác một chiếc áo sơ mi nam bước ra. Mái tóc còn ướt, tự nhiên vòng tay ôm lấy Tề Nghiễm: “Làm gì vậy, trai đơn gái chiếc, đang nói xấu tôi đấy à?”
Cô nhón chân định hôn lên má hắn.
Tề Nghiễm lạnh nhạt né tránh: “Cô có biết cô bị hôi miệng không?”
“Hôi lắm sao?”
Người phụ nữ chớp mắt, ghé sát mặt hắn, thổi nhẹ một hơi. Mùi thuốc lá thoang thoảng, xen lẫn chút mát lạnh của bạc hà.
Tề Nghiễm bị bất ngờ phả một hơi vào mặt: “Cô làm gì thế!”
Hắn tức giận không thôi, lấy đầu ngón tay lau mặt, như thể trên đó vẫn còn vương lại chút tơ nhện của yêu tinh.
“Kiểm tra xem có hôi miệng không.” Phi Hồng trả lời nghiêm túc.
Tề Nghiễm: “…”
Hắn cố nén cảm xúc giận dữ, lạnh lùng nói: “Cút vào trong, mặc đồ vào!”
Nhưng Phi Hồng không chịu.
Cô cười hồn nhiên, áp sát vào yết hầu của hắn, không e dè mà trêu đùa: “Sao vậy, anh không thích phong cách không mặc đồ dưới à? Vậy anh thích gì nào? Em mặc cho anh xem được không?” Cô giống như một cô gái nhỏ vừa nghịch ngợm với bạn trai, cơ thể ấm áp tựa vào anh, hai tay ôm lấy anh như đang dâng hoa và tình yêu, muốn làm anh vui.
Giả tạo.
Tề Nghiễm cười khẩy.
Hệ thống: “Ký chủ, cô xem nam chính kìa, nụ cười của hắn ấy ba phần chế giễu, ba phần lạnh lùng, bốn phần coi thường cô. Diễn xuất của cô thất bại rồi đấy.”
Hệ thống không bỏ lỡ cơ hội châm chọc cô.
Phi Hồng lại thản nhiên: “Do mi chưa thấy cậu em này kêu rên thế nào đâu.”
Hệ thống: “Trời ạ! Cô im đi!”
Hạ Y Y bị bọn họ chọc tức đến mức phải bỏ chạy.
Phi Hồng lười biếng tựa vào vai Tề Nghiễm: “Này, người ta giận đến khóc rồi, anh không đuổi theo sao?”
Tịch Yếm đưa tay đẩy mặt cô ra, không chút cảm xúc: “Tránh xa tôi ra.”
“Được thôi, như ý anh muốn—”
Phi Hồng nhún vai, quay người đi, dáng vẻ yểu điệu bước vào bếp. Cô mở tủ lạnh, tiện tay lấy ra một chai nước khoáng.
Cạch.
Nắp chai được cô ném ngược ra sau, rơi đúng vào thùng rác nhà bếp.
“Tuyệt!”
Cô tự huýt sáo khen mình.
Tề Nghiễm không vào, chỉ đứng ở cửa nhìn cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối. Còn Phi Hồng thì dựa vào tủ lạnh, đôi chân dài bắt chéo, từ từ uống từng ngụm nước lạnh, ánh mắt mị hoặc, đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ.
Khoảng cách 3,7 mét.
Phi Hồng phát hiện một chi tiết thú vị: trừ khi có sự thân mật hoặc cô chủ động tiến lại gần, người này luôn giữ khoảng cách ba mét và quan sát cô, như thể cách nhau bởi một lớp mây mù, lạnh lùng và xa cách.
Cô khẽ nhếch khóe môi, nhưng không vạch trần.
Lại một buổi chiều, Phi Hồng đang sống cuộc đời an nhàn tại khu vườn ngoài ban công.
“Cạch—”
Một xấp tài liệu bị ném xuống trước mặt Phi Hồng.
“Gì đây?”
Cô vẫn đang mân mê lọ sơn móng tay, không buồn ngẩng mắt lên.
"Khám Định Quyền, người đàn ông mà cô phải quyến rũ." Tề Nghiễm lạnh lùng, vẻ mặt không chút cảm xúc: “Phu nhân Khám, tức là mẹ hắn, sẽ tổ chức một buổi tiệc từ thiện nửa tháng sau. Tôi đã cho người ra tay, bộ trang sức bằng phỉ thúy mà bà ta định quyên góp là hàng giả. Đến lúc đó, cô hãy giúp bà ta bào chữa, để nhà họ Kim có thể gắn kết với nhà họ Khám.”
"Nhà họ Kim?" Cô cúi người xuống, mở nắp lọ sơn móng tay: “Chẳng phải anh đã thâu tóm nhà Kim rồi sao?”
Tề Nghiễm đã giả vờ thân thiết với cha Kim để vào tập đoàn, sau đó nắm quyền quyết sách của cấp cao, rồi tiến hành bán khống công ty Kim.
Cha Kim đã tính toán suốt nhiều năm, nhưng cuối cùng lại thất bại trước chính con sói con mà mình nuôi dạy. Ông không thể chấp nhận kết cục này, quyết định kéo Tề Nghiễm cùng xuống vực. Thế nhưng, Tề Nghiễm đã mua chuộc trợ lý của ông ta từ trước. Cha Kim tự gánh lấy hậu quả, bị vạch trần bê bối trốn thuế, lãnh án bảy năm tù giam, rồi một cuộc thanh trừng lớn diễn ra ở cấp lãnh đạo.
Ánh mắt Tề Nghiễm lướt qua vết hôn đỏ thẫm trên xương quai xanh của cô, rồi rời đi ánh mắt.
“Bề ngoài là như vậy, nhưng một con tàu đắm vẫn có ba nghìn cây đinh. Hiện giờ nhà họ Kim đang lung lay sắp sụp, Khám Định Quyền hẳn sẽ rất vui lòng nhận của hồi môn này của cô. Một người trẻ mới nắm quyền lần đầu, không trải qua trận chiến dữ dội, làm sao lại cam lòng?”
Nhà họ Kim và cô chỉ là mồi nhử.
Một khi Khám Định Quyền dính vào nợ nần của nhà Kim, hắn sẽ không thể rút lui một cách sạch sẽ, dù có cố cũng phải mất một mảng da.
“Anh định chơi chết Khám Định Quyền thật à?”
Phi Hồng vừa cảm thán, vừa cẩn thận sơn móng tay.
“Tôi chẳng có hứng thú chơi chết đàn ông đâu.”
Hắn cúi người tới gần, quen thuộc cắn nhẹ vào cổ cô.
“Vậy thì cô hãy đi chết đi.”
“Khoan đã, để tôi sơn móng tay xong đã…”
Khi Phi Hồng tỉnh dậy đã không thấy người đâu, chỉ thấy đôi chân cô bị trói chặt, cố định trên một chiếc bàn. Tất cả móng chân của cô đều đã được sơn. Trong đó, cô tự sơn hai móng với màu xanh bơ tươi mát, vốn thường được gọi đùa là "màu đội nón xanh" (ám chỉ sự phản bội). Có vẻ như điều này khiến anh ta không hài lòng nên đã cương quyết thay màu xanh bơ đó bằng màu "sinh tố việt quất".
Ôi trời, đúng là một kẻ hẹp hòi.
Rõ ràng là hắn định đội nón xanh cho cô, thế mà giận ngược lại cô.
Có lẽ vì không chịu được cảnh cô nhàn rỗi, Tề Nghiễm ép Phi Hồng phải tham gia vào công việc.
Trước tiên, cô cần "nhậm chức" tại tập đoàn Kim Tín của chính mình.
Tề Nghiễm tỏ ra như thể cô đang nắm được một điểm yếu nào đó của hắn, miễn cưỡng chuyển nhượng 25% cổ phần. Dưới sự thúc đẩy của hắn ta, Phi Hồng chính thức trở thành một thành viên trong hội đồng quản trị. Ngoài ra, hắn còn yêu cầu cô tổ chức một buổi họp báo thật mạnh mẽ, phong thái của cô cũng phần nào đại diện cho viễn cảnh tương lai của tập đoàn Kim Tín.
Khác với tính cách nhút nhát, sợ sệt của Hạ Y Y, Phi Hồng đứng trước các phóng viên mà không hề lúng túng, thậm chí còn vui vẻ trêu chọc một phóng viên trẻ, làm cậu ta đỏ mặt và phải rút lui.
Buổi họp báo diễn ra rất sôi nổi, và mọi người bắt đầu có cái nhìn khác hẳn về cô tiểu thư này.
Tại đây, Phi Hồng tiết lộ ba tin tức vô cùng vi diệu.
“Thứ nhất, tôi đang nắm giữ một điểm yếu của Tịch Yếm, nên tạm thời anh ta phải nghe theo lời tôi. Thứ hai, hiện tại tôi còn độc thân, cần một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối để củng cố vị trí của mình trong tập đoàn. Thứ ba, tôi không bao giờ keo kiệt với đồng minh. Ai có thể giúp tôi, tôi chắc chắn sẽ hậu tạ. Tất nhiên, tôi càng trân trọng tình nghĩa của những người giúp mình lúc khó khăn.”
Tề Nghiễm từng lo cô sẽ lúng túng khi lên sân khấu, nhưng khi thấy cô khiến các phóng viên quay cuồng như bị mê hoặc, anh chỉ nhếch mép mỉa mai:
“Miệng lưỡi thật là gặp người thì nói chuyện người, gặp quỷ thì nói chuyện quỷ.”
Sau khi Phi Hồng đã đảm đương vai trò đại diện của tập đoàn Kim Tín, cô lập tức bị Tề Nghiễm lôi đi huấn luyện đặc biệt.
—Cách tốt nhất để quyến rũ cậu ấm nhà họ Khám.
Cậu ta là khách quen trên các tạp chí lá cải, xuất thân danh giá, trăng hoa lãng tử, danh sách các ứng viên cho vị trí thiếu phu nhân đủ để người ta hoa mắt, nhưng chưa ai từng được điểm mặt gọi tên. Tề Nghiễm đã chuẩn bị chu toàn, cài người ở những nơi Khám Định Quyền hay lui tới, như sân golf, khu trượt tuyết, hồ bơi, câu lạc bộ xe đua.
Tề Nghiễm nhận được báo cáo từ người theo dõi: “Khám Định Quyền vừa đến khu trượt tuyết.”
Lúc đó, cả hai đang ở khu trượt tuyết, Phi Hồng đến đây để làm trợ giảng.
Tề Nghiễm vốn không thích những hoạt động giải trí của giới nhà giàu, nhưng vì tham vọng lớn, hắn buộc phải học để chia sẻ sở thích với các đối tác. Chỉ sau một tuần, anh đã tiến bộ từ đường trượt xanh dương, hiện tại đã sẵn sàng thử sức với đường trượt cao cấp hơn.
Ban đầu, hắn nghĩ Phi Hồng là một "tay mơ," định sẽ dạy cô từ đầu, không ngờ cô lại thực hiện kỹ thuật trượt lùi một cách đẹp mắt.
Cuối cùng, Tề Nghiễm hoàn thành đường trượt trung cấp với sự chỉ dẫn đầy trêu chọc của cô.
“Đã đến đây rồi, sao ánh mắt anh lại như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế?”
Phi Hồng tháo kính trượt tuyết màu hồng nhạt xuống, hai má phủ một lớp tuyết mịn.
“Nghiễm Nghiễm không nỡ xa tôi sao?”
"Nghiễm Nghiễm" là biệt danh mà Phi Hồng đặt cho anh. Tề Nghiễm, người ngoài luôn giữ vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng như hoa trên núi cao, lại bộc lộ sự thành thật của cơ thể khi ở bên cô. Vùng sau gáy của anh, một khi bị chạm vào, sẽ đỏ ửng đến quyến rũ, khiến người ta không thể cưỡng lại, dù chính anh luôn phủ nhận và lạnh lùng chế nhạo khi nghe cô gọi biệt danh ấy, cho rằng cô quá vụng về trong việc đặt tên.
“Cô nghĩ nhiều quá rồi.”
Ánh mắt Tề Nghiễm không lộ chút cảm xúc: “Mọi thứ phải diễn ra theo kế hoạch. Phá hỏng việc của tôi, cô biết hậu quả rồi đấy.”
“Ừm, tôi rất sợ mà, nên sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.”
Phi Hồng mỉm cười nói.
Khám Định Quyền không đi một mình, mà còn dẫn theo bạn gái. Hai bên gặp nhau ở khu chờ cáp treo. Đường trượt tuyết cao cấp có địa hình phức tạp, thường phải dùng cáp treo lên đỉnh núi, với địa hình dốc và cua gắt, những người không chuyên thường không dám thử, vậy nên số người ở đây khá ít.
Trong lúc chờ cáp treo, bốn người trò chuyện đôi câu.
“Chủ tịch Tề, tiểu thư Kim.”
Khám Định Quyền chào hỏi rất tự nhiên: “Hai người cũng đến chơi à?”
Vị công tử nhà họ Khám này có chiều cao như người mẫu, bộ đồ trượt tuyết màu tím đậm càng làm nổi bật bờ vai rộng và thân hình cân đối, nụ cười nơi khóe môi toát lên vẻ phong lưu hào hoa. Ngược lại, Tề Nghiễm có diện mạo sắc sảo, gương mặt tinh xảo, lạnh lùng tựa như một tác phẩm nghệ thuật giữa nền tuyết, chỉ để trưng bày chứ không thể khinh nhờn.
“Đúng vậy.” Phi Hồng đáp: “Chủ tịch Tịch rất oai phong, suýt nữa chơi đến mức tôi không chịu nổi.”
Khám Định Quyền ngẩn ra một chút, sau đó giữ nụ cười khó đoán.
Mối rối rắm giữa nhà họ Tề và nhà họ Kim, chẳng ai trong giới là không biết.
Tề Nghiễm giống như một con chó điên mất đuôi, mình đầy thương tích, điên cuồng sủa khắp nơi.
Năm xưa, khi nhà họ Tề sụp đổ nhanh chóng như vậy, nhà họ Khám cũng đã góp phần vào, giữ vai trò một kẻ giật dây sau màn. Nhưng Khám Định Quyền không hề thấy điều đó có gì sai. Thế giới này vốn dĩ là nơi mạnh thắng yếu thua, kẻ thích nghi thì tồn tại.
Anh cảm thấy đôi chút thương hại, nghĩ thầm rằng với mức độ điên cuồng của Tề Nghiễm, vị tiểu thư nhà họ Kim này chắc sớm muộn cũng sẽ trở thành nạn nhân dưới tay anh ta thôi.
Không lâu sau, cáp treo đến, là loại ghế đôi.
Khám Định Quyền, vốn là người trời sinh kiêu ngạo, chẳng có ý nhường nhịn ai, lên ngồi một cách tự nhiên. Nhưng ngồi cạnh anh lại không phải bạn gái của anh, mà chính là vị tiểu thư mà anh nghĩ sẽ đoản mệnh này.
Cô bạn gái đi sau bực mình ra mặt, buông một câu chửi: “Đồ tiện nhân!”
Phi Hồng không thay đổi sắc mặt.
Có vẻ như hôm nay mọi người đều đã quen với vai trò “diễn viên” của mình.
Tuy nhiên, chửi cô là tiện nhân thì hơi quá, vì rõ ràng cô là một "tiện nhân quyến rũ".
Khám Định Quyền nhàn nhạt nói: “Tiểu thư Kim, mọi chuyện đều phải có thứ tự trước sau.”
“Ngài nói phải.” Phi Hồng không phản bác, chỉ khẽ nâng khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp của mình lên: “Nhưng với thành ý muốn hợp tác của tôi, chắc hẳn ngài sẽ bỏ qua cho, đúng không?”
Khám Định Quyền nhướn mày: “...Hợp tác?”
“Đúng vậy, hợp tác.”
Cáp treo hơi chững lại, Phi Hồng liền nhân cơ hội đưa tay đặt lên cánh tay Khám Định Quyền, cả hai sát gần nhau hơn.
Cô ghé sát tai anh, thủ thỉ như một con rắn biển đang quyến rũ anh lên bờ: “Tôi có thể dâng cả Tập đoàn Kim Tín cho ngài, không chỉ là 25% cổ phần của tôi, mà còn 35% cổ phần và quyền quyết định của Tịch Yếm.”
“Nhưng có một điều kiện—”
Khám Định Quyền nheo mắt.
“Điều gì?”
Cáp treo tiếp tục lên cao, hành khách trượt lơ lửng giữa không trung, bên dưới là vực sâu hun hút.
Phi Hồng hờ hững nâng ngón tay lên, chạm nhẹ vào yết hầu của Khám Định Quyền, thì thầm như người tình: “Hãy khiến Tề Nghiễm trắng tay, đá hắn từ trên cao xuống vực thẳm.”
Giống như hắn đã từng làm với cô.
Để hắn phải khóc mà cầu xin cô.
Cầu xin cô yêu hắn.
*****
07/11/2024.