Edit: Vân Vũ
***
Phi Hồng là một người thực hiện nhiệm vụ, kiểu người có lòng dũng cảm đến mức táo bạo.
Cuộc đời cô có ba mục tiêu:
1. Lừa gạt chủ thần.
2. Quyến rũ chủ thần.
3. Chinh phục chủ thần.
Tiếc là tất cả đều thất bại.
Cô nằm trong biển xác chết đỏ như máu, nghĩ về vẻ lạnh lùng đáng sợ của chủ thần khi hắn để ngực trần trắng như tuyết, vẫn còn cảm thấy thích thú.
Tsk tsk.
Quả thật là vừa trắng lại vừa to.
Một miếng nội tạng trôi theo dòng nước.
Phi Hồng liền khéo léo vớt lên, thanh thoát gắn vào cơ thể đã vỡ nát của mình.
Giọng nói lạnh lùng, vô cảm của máy móc thông báo toàn bộ khu vực.
“Mã số G-142857 vi phạm điều 1967, 1968 và 1969 của Sách Trắng Luật Chủ Thần. Theo đánh giá của [Cơ sở Dữ liệu Tính cách Nhiệm vụ], mã số G-142857 có đặc điểm tham lam, gian xảo, hiểm độc, ham dục vọng, cảm xúc cạn cợt và lạnh lùng. Đánh giá tính cách là cấp độ rủi ro cao, phù hợp với phân tích nguyên nhân tội phạm và dự đoán hành vi phạm pháp trong Sách Xanh của Nhiệm vụ…”
Phi Hồng lại nhặt một mảnh xương, ngẫm nghĩ xem đó là bộ phận nào trên cơ thể mình.
“Xương của ta thật đẹp.”
Cô chân thành khen ngợi.
Giọng máy móc lạnh lẽo hơn.
“Mã số G-142857 không biết hối cải, nay tước bỏ tư cách làm thân quyến, đưa vào chế độ luân hồi trừng phạt ác mộng, thực thi trong thời gian 142.857 giờ!”
“Mã số G-142857 có ý kiến gì không?”
“Có.”
“…Nói đi.”
"Sao ta lại thất bại khi quyến rũ? Chẳng lẽ Chủ Thần thích bộ đồ ngủ lụa đỏ cổ thấp hơn?" Ý thức của cô phát ra tiếng cười khẽ đầy châm biếm: “Thật đồi trụy.”
“Cút đi!!!”
Giọng máy tức giận đột ngột, nghiền nát toàn bộ khung xương của Phi Hồng, vỡ tan thành bụi.
Ác mộng lập tức giáng xuống.
Đối với Phi Hồng, kịch bản trừng phạt mà Thần Chủ chọn cho cô đủ "thú vị".
—Cô bị tước bỏ vị thế "nữ chính", trở thành nhân vật bị đem ra so sánh, chịu số phận bi thảm để tôn nữ chính lên.
“Cô” bị bọn buôn người bán vào núi sâu, làm vợ chung của ba anh em. Cô trốn thoát về trường thì gia đình vì tìm kiếm mà khánh kiệt. Nữ chính là bạn tốt, không thể làm ngơ, không hỏi ý kiến cô đã tổ chức quyên góp "giúp đỡ" khắp trường.
Toàn bộ bạn học đều biết cô bị bán, xa lánh và bắt nạt cho đến khi nạn nhân trầm cảm mà chết.
[Thời gian trừng phạt hiện tại: 112.004 giờ]
“Cô” là tiểu thư, xem tì nữ như chị em, nhưng ai bảo “tì nữ” lại là nữ chính? Vì thế, tì nữ đã giả mạo tiểu thư cứu nam chính sắp chết, rồi tặng hắn ngọc bội của tiểu thư. Đợi nam chính thành công, từ nô lệ trốn chạy biến thành thống soái, hắn tìm đến tiểu thư qua ngọc bội để kết hôn, sau lại phát hiện nhận nhầm người.
Nam chính phẫn nộ, tàn sát cả nhà "cô".
[Thời gian trừng phạt hiện tại: 38.321 giờ]
Hoặc là, đất nước diệt vong, công chúa liều chết, nhưng sau khi được cứu sống, cô lại phải phục vụ trong quân doanh, trong khi nữ chính là con gái gian thần, nhờ khôn khéo mà làm vợ của bạo quân, hưởng vinh hoa phú quý, trở thành mẫu nghi thiên hạ.
[Thời gian trừng phạt hiện tại: 6.521 giờ]
"Nữ chính" xuyên vào truyện, mượn sắc đẹp và thân thể của cô, ngủ với chồng cô, tiêu xài tiền cô, mọi người đều yêu thích cô ta “ngoan ngoãn đáng yêu”, ai cũng thấy “cô” nên nhường thân thể cho nữ chính.
[Thời gian trừng phạt hiện tại: 444 giờ]
Chủ thần đang cảnh cáo cô—
Nhìn xem, ngươi dám nghịch lại ta, đây chính là hậu quả.
Không là "nữ chính", ngươi chẳng là gì cả.
Phi Hồng không phản kháng, chỉ khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại.
“Vẫn muốn chạy trốn sao?”
Bên tai văng vẳng giọng nam dịu dàng.
“Nhìn em xem, toàn thân đầy vết thương.”
Đau đớn như lưỡi dao sắc xé toạc da thịt, Phi Hồng mở mắt.
Hệ thống trừng phạt cũng mở máy.
Nó xem xét tiến độ.
[Kẻ phạm lỗi: mã số G-142857]
[Tiến độ hối cải: 99.8% (Nhiệm vụ nhân từ bỏ kháng cự, ý chí đã bị thuần phục…)]
[Thời gian trừng phạt hiện tại: 1 giờ]
[Thế giới trừng phạt hiện tại: "Xương Mỹ Nhân Hoa Hồng"]
Còn một giờ cuối cùng.
Nó làm xong là có thể hoàn thành công việc.
Hệ thống trừng phạt bình thản tự trang bị hiệu ứng che mờ.
"Xương Mỹ Nhân Hoa Hồng" là thế giới ngập trong bóng tối, cướp đoạt và chiếm hữu tột cùng, nam chính yêu người phụ nữ anh gặp tại lễ tang của chính mình, chẳng mấy chốc hắn sắp đặt tai nạn cho cha mẹ và gặp lại người ấy. Lần này, hắn bắt cô vào xưởng bỏ hoang, trên bàn mổ đơn sơ, cẩn thận cắt lấy xương bả vai của cô, sơn thành sắc hoa hồng, hôn lên từng ngày.
Nó muốn dùng cảnh ngược tàn ác này phá nát lòng tự trọng của mã số G-142857—đây là mệnh lệnh cưỡng chế của Chủ thần.
“Còn 58 phút 12 giây.”
Giọng nữ khản đặc.
Hệ thống trừng phạt: [Gì cơ?]
Ở thế giới thực, người đàn ông khom lưng, cúi đầu lịch thiệp: “Gì cơ?”
Hắn cao lớn, mặc bộ âu phục xám đậm cắt may vừa vặn, đến nếp gấp cũng thật hoàn hảo.
Nam chính ngược tâm tiêu chuẩn là gì?
Đẹp trai.
Lại thêm bệnh hoạn.
Phi Hồng ngước nhìn.
Tay cô bị trói ra sau ghế, chân cũng không thể cử động. Trên người là chiếc áo sơ mi mỏng, đã ướt đẫm mồ hôi và máu, váy đen bị cắt rách vài chỗ, máu tứa ra từ vết thương ngoài đùi xuống đến mắt cá chân, đỏ rực kinh người.
Trong mắt hắn, đây là chú cừu non ngập đầy mứt anh đào.
Hắn nâng niu, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve má cô, mê mẩn đôi môi nhợt nhạt không chút sắc màu: “Ánh mắt em khi nhìn tên bệnh hoạn thật tuyệt... Được rồi, ta tiêm cho em thuốc mê, chịu khó thì sẽ không đau nữa.”
“Phì—”
Phi Hồng đột ngột bật cười điên dại, ánh mắt đỏ ngầu, tựa như kẻ điên.
Hệ thống trừng phạt giật mình, lẽ nào nó khiến mã số G-142857 thành kẻ thần kinh rồi?
Hắn bóp lấy cổ cô, cười hỏi: “Nghĩ gì vui thế? Nói xem nào.”
Những khớp xương in xuống thành dấu đỏ đậm đáng sợ.
Phi Hồng cười ngắt quãng, đôi má trắng nhợt vì nghẹt thở ửng hồng, như gương mặt hóa trang của người chết: “Một mũi... thuốc mê... mà muốn... ta ngoan ngoãn chết sao? Thưa ngài, ngài... đang đùa sao?”
Người đàn ông nho nhã tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lại điềm đạm: “Có vẻ không được. Vậy em muốn sao?”
Hắn thả lỏng tay, để cô thở, cảm nhận chuyển động nơi cổ của cô, đầy mãn nguyện: “Dù em có mồm mép đến đâu, hôm nay em cũng không thoát khỏi xưởng này.”
“Vậy thì không thoát.”
Cô cười, ánh mắt nửa mê hoặc.
“Dù gì ngài cũng sắp giết tôi, trước khi chết, tôi có thể, khụ, yêu cầu một điều được không?”
"Nói đi." Hắn rất dễ thông cảm: "Dù là chu cấp cho cha mẹ hay giúp em trai em, ta đều có thể lo liệu." Dù sao cũng là người mình trúng tiếng sét ái tình, hắn nhượng bộ chút cũng đáng.
“Không.”
Khóe mày cô hơi nhếch lên, nét yêu mị dần trào dâng.
"Thưa ngài, tôi muốn được lên thiên đường một cách vui vẻ." Giọng cô nghe rất vô hại: “Tôi chưa từng có bạn trai, vậy tôi có thể cùng ngài thử một lần trên bàn mổ không? Loại kéo dài bốn mươi phút ấy.”
Hệ thống trừng phạt: “?”
Nó là hệ thống trừng phạt chứ không phải giúp cô quyến rũ đàn ông!
"Được thôi." Người đàn ông lại đồng ý yêu cầu của cô, lịch sự nhã nhặn nói: “Bàn mổ bẩn lắm, tôi mắc bệnh sạch sẽ, chúng ta vào xe có được không?”
Hệ thống trừng phạt: “...”
Đây chắc chắn là câu chuyện tình yêu của những kẻ điên rồi.
Nó chán nản tự cho mình vào một góc tối để tĩnh tâm.
Người đàn ông có sức mạnh bắp tay rất tốt, nhẹ nhàng bế cô lên xe, có lẽ là để tránh sự chú ý. Đây là một chiếc xe minivan nhỏ màu xám bồ câu không quá nổi bật. Anh ta bật điều hòa, mở nhạc du dương, rồi dùng những ngón tay dài như tác phẩm nghệ thuật, từ từ kéo chiếc áo sơ mi khỏi chiếc váy ôm, giống như lưỡi dao lạnh lẽo, dọc theo da thịt mà lên.
Anh cúi đầu cắn mở quai áo.
Cô nhíu mày: “Có thể để tay tôi ra phía trước không? Thế này rất khó chịu.”
Người đàn ông liếc nhìn cô: “Đừng có chơi trò mèo vờn chuột.”
“Chốn hoang vu, hai người chúng ta là nam nữ, điện thoại của tôi lại bị anh tịch thu, tôi có thể chạy đi đâu được?” Cô thở dài: “Với lại, tôi đâu có yêu cầu anh nới lỏng dây trói, cuối cùng cũng chỉ muốn một chút thoải mái, có được không?”
Lý lẽ hợp tình hợp lý, khiến người ta tin phục.
Người đàn ông cười một cái, thả lỏng dây trói trên cổ tay cô.
Cô rất tự giác, xoa xoa các khớp tay cứng ngắc, rồi lại dâng tay lên: “Được rồi, trói tay ra phía trước đi.”
“Không trói nữa, thế này chẳng phải thoải mái hơn sao?”
Dù sao chân cô cũng bị trói, không thể trốn thoát được.
Người đàn ông thưởng thức một nụ hôn nhẹ lên xương quai xanh mảnh mai như cánh bướm của cô.
“Vậy thì phiền anh, đưa tôi lên đỉnh thiên đường đi.”
Cô cười đỏ mặt, hai tay vòng quanh, như rắn quanh cổ anh.
“Ầm!”
Máu văng tung tóe.
Người đàn ông phát ra những âm thanh mơ hồ từ cổ họng, đầu đầy máu, ngất đi trước ngực cô.
Hệ thống trừng phạt đứng nhìn, mắt mở to-
[Tiến độ ăn năn: 87.8%... 64.1%... 32.5%...]
Cuối cùng con số dừng lại ở 10.9%.
Nó suýt nữa thì tắt thở.
Còn cô, nghịch chiếc búa an toàn trong tay, khen ngợi: “Làm rất tốt, sức mạnh khi đập vào đầu cũng tuyệt vời.”
[Tiến độ ăn năn: 6.2%]
Không hề ăn năn, rõ ràng.
Hệ thống trừng phạt: “...”
Mười phút sau, xe cảnh sát bao vây chiếc xe minivan.
Cảnh sát nhận được một cuộc gọi báo án, nạn nhân cho biết mình bị bắt cóc khi tham gia một đám tang, bị đe dọa cưỡng hiếp, nhưng may mắn là cô đã chiến đấu dũng cảm và hạ gục tên tội phạm.
Cửa xe minivan đột ngột bị mở ra.
Mọi người đều kinh ngạc.
Mái tóc của người phụ nữ ướt sũng và rối bời, khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng thấm đầy máu, chỉ cài hờ vài chiếc cúc. Cô lười nhác kẹp một điếu thuốc nam giữa hai ngón tay mảnh khảnh, làn khói mờ ảo bay lên, khiến gương mặt hơi nhòe đi, ngay cả đôi môi tái nhợt vì mất máu cũng được tô điểm thêm vẻ đẹp lạnh lùng đầy cuốn hút.
Đây là nạn nhân sao?
Chẳng lẽ đây không phải một minh tinh vừa quay xong phim kinh dị và ra ngoài nghỉ ngơi ư?!
Phi Hồng chậm rãi nói: “Gọi bác sĩ chưa?”
Nữ cảnh sát lập tức hoàn hồn: “Cho vị tiểu thư này...”
"Không, không phải tôi." Khoé môi Phi Hồng như khẽ nở một nụ cười: “Có người cần hơn tôi.”
Đội ngũ bác sĩ với vẻ bối rối bước vào chiếc xe tải, và khi xuống xe, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
Quá thảm, thật sự quá thảm.
“Còn nghi phạm thì sao?”
Cảnh sát hỏi.
“Ồ... chuyện này...”
Bác sĩ khó diễn tả thành lời, nghĩ một hồi, ông nhẹ nhàng nói: “‘Công cụ gây án’ của nghi phạm đã bị tịch thu.”
Hệ thống trừng phạt có vẻ đã bị ngắt kết nối.
Bác sĩ ra hiệu cho trợ lý đưa người từ trong xe ra và đặt lên cáng.
Giữa chừng, người đàn ông tỉnh lại, cơn đau xé toạc khiến hắn hét lên.
“—A!!!”
Hắn vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng lại bị bác sĩ và trợ lý đè xuống: “Đừng cử động lung tung!”
Vô số cánh tay từ mọi phía ùa tới, che kín tầm mắt của hắn. Những gương mặt xa lạ cứ chồng chéo, biểu lộ sự kinh ngạc, bất đắc dĩ, và tức giận. Trong làn bóng đen dày đặc, ngột ngạt, cuối cùng hắn thấy gương mặt của người phụ nữ tái nhợt dính máu, cô đang hút thuốc, làn khói mờ ảo bay lên đầy quyến rũ, như lúc trước, cô cười với hắn.
Ác quỷ trong lớp vỏ đẹp đẽ, há to cái miệng đẫm máu.
“Chúc anh—”
Cô dập tắt tàn thuốc.
“Ngồi tù vui vẻ nhé, thưa ngài.”
*****
06/11/2024.