Edit: Vân Vũ
***
Chưa đầy ba ngày, tin đồn tình ái giữa công tử nhà họ Khám và tiểu thư nhà họ Kim đã lan truyền khắp nơi.
Đội ngũ săn tin nghe mùi là lập tức ra tay.
Họ khởi động những chiếc máy ảnh siêu tốc, bám sát theo sau chiếc xe sang của công tử họ Khám, quyết truy tìm thông tin đầu tiên cho bằng được. Sau ba ngày ba đêm làm việc không ngừng nghỉ, cuối cùng họ cũng bắt gặp cảnh tượng công tử và tiểu thư trao nhau nụ hôn nồng cháy qua cửa xe.
Giữa trời đông tuyết phủ, công tử khoác chiếc áo da với cổ áo lớn, lần này anh chọn một chiếc áo màu nâu trầm, chất vải mờ thay vì kiểu cách phô trương thường thấy. Trên vai khoác một chiếc khăn trắng mềm mại, trông vừa ấm áp lại giản dị. Thế nhưng, hành động của anh chẳng hề mang vẻ nhã nhặn nào, đôi chân dài còn đang ghì lên đầu gối của bạn gái.
Người đàn ông tay cầm túi giấy da, đựng hai ly cà phê nóng, tay còn lại nắm cằm cô gái, cưỡng hôn một cách táo bạo.
— Nhìn cảnh tượng này, có vẻ không phải là lần đầu tiên!
Đám săn tin chưa bao giờ phấn khích đến thế.
Họ dự đoán một cách đầy chắc chắn, vương phi tương lai không ai khác chính là tiểu thư nhà họ Kim!
Tách tách.
Sau một trận chụp hình liên hồi.
Khi đám săn tin quay về căn cứ, đầy phấn khích lựa ảnh, họ phát hiện rằng—
Nhân vật nữ trong ảnh, dù bị ép sát vào cửa sổ xe và chỉ lộ nửa khuôn mặt, vẫn là tâm điểm thu hút mạnh mẽ. Khi ánh mắt của người xem lướt qua đôi bốt cổ lông cừu, từ cổ chân mảnh khảnh đến đường nét ẩn hiện dưới chiếc váy len qua gối, và cuối cùng là chiếc áo lông màu hồng nude chuyển sắc đầy quyến rũ, bức ảnh gợi lên một bầu không khí lười nhác mà đầy tình tứ.
Mỗi góc cạnh đều ngập tràn quyến rũ, khiến người xem khó lòng rời mắt.
Đặc biệt là tấm ảnh cuối cùng mà họ đã chụp được.
Dường như tiểu thư đã phát hiện ra những người đang chụp lén từ xa, cô khẽ nâng mi, ánh mắt đầy mê hoặc, khóe môi cong nhẹ.
Đám săn tin chẳng hề suy nghĩ, lập tức chọn tấm này làm bìa.
Bùng nổ—
Bảng xếp hạng tìm kiếm lập tức dậy sóng trong ngày.
[Trời ơi, sức hút này quá đỉnh rồi!!!]
[Ôi, ánh mắt chị đẹp giết chết tôi mất!!!]
[Thái tử xã hội đen x Thái tử phi sát thủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ám sát lại thờ ơ trao nhau nụ hôn qua cửa xe giữa trời tuyết, đúng là xem mà choáng váng!]
[Oa oa oa, chị em ơi, bút đây nhanh viết truyện đi!!!]
[Cặp đôi này gây nghiện, càng xem càng cuốn, không nói nhiều nữa tôi bỏ phiếu cho kết hôn liên minh luôn!]
[Cà phê: Ừ được rồi, tôi tự kỷ, thấy mình giờ đã bị nhiễm vị cơm chó rồi, bẩn quá đi mất.]
[Chỉ có mình tôi để ý đến chiếc áo lông thần tiên đó của hãng nào sao? Phong cách đường phố này đỉnh thật sự!]
Thư ký xem mà lòng bấn loạn.
Cư dân mạng ngày nay mê cặp đôi đến lộ liễu thế này sao, đến mức dựng cả câu chuyện “cưới trước yêu sau, hôn nhân thỏa thuận” luôn!
Anh lén nhìn về phía chủ tịch Tề vẫn đang trong tư thế làm việc, dường như không có chút cảm xúc nào hiện ra.
Thế nhưng, tập tài liệu trước mặt ngài ấy đã nằm yên suốt mười phút mà chưa hề lật được trang nào.
Đúng lúc đó, thư ký nhận một cuộc điện thoại.
“Tiểu thư Kim, vâng, là tôi đây, được, tôi sẽ thông báo cho chủ tịch Tề.”
Vừa đặt điện thoại xuống, thư ký giật mình bắt gặp đôi mắt đen láy đang nhìn thẳng vào mình không rời.
Anh thư ký hơi run, vội đáp: “Chủ tịch Tề, tối nay tiểu thư Kim sẽ làm bạn đồng hành của ngài Khám. Cô ấy nhờ tôi nhắn lại với ngài.”
Tề Nghiễm cười lạnh: “Giờ còn biết nhờ người chuyển lời à? Đến mức không chịu nổi khi nghe giọng của tôi luôn sao?”
Thư ký: “...”
Câu này anh không biết trả lời thế nào, nói sai một chút là có khi mất luôn tiền thưởng cuối năm.
Từ sau khi hai sếp trở về từ khu trượt tuyết, bầu không khí trở nên phức tạp và nguy hiểm hơn, cả hai đều cố tình chiến tranh lạnh, không ai chịu nhượng bộ, cứ như muốn phân cao thấp vậy.
Dù anh nghĩ rằng người tức giận duy nhất chỉ là ông chủ của mình.
Tề Nghiễm ra lệnh: “Thôi bỏ đi, dùng phương án dự phòng, bảo Hạ Y Y chuẩn bị.”
Thư ký gật đầu.
Trước đây anh từng nghĩ rằng tiểu thư Hạ Y Y đã nắm chắc vị trí phu nhân nhà Tề, nhưng bây giờ có vẻ như anh đã quá ngây thơ. Tiểu thư Kim giống như một làn khói đỏ quyến rũ mê hoặc. Có lẽ nhiều người sẽ lên án phong cách hành xử của cô ấy nhưng cũng không ít người bị cuốn hút đến mức mù quáng. Cô ấy vừa quay về, tiểu thư Hạ Y Y liền phải lùi xuống làm "phương án dự phòng".
Đêm hội từ thiện Thiên Sứ được tổ chức tại khách sạn nghỉ dưỡng Caesar, thu hút một lượng lớn danh nhân, nơi váy áo lộng lẫy, đèn đuốc xa hoa.
Khám Định Quyền giao chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe, tự nhiên đưa tay lên để bạn gái khoác vào và cùng nhau bước vào hội trường.
— Đây tương đương với việc phát đi một tín hiệu.
Trước đây, những bạn gái của Khám Định Quyền chỉ toàn là các người mẫu trẻ tuổi hay minh tinh hạng B, dù nổi tiếng đến đâu cũng không lọt vào mắt giới quyền quý. Họ chỉ cảm thán rằng công tử nhà họ Khám kén chọn, đợi khi nào anh chán thì họ có thể tiếp cận.
Nhưng tiểu thư tập đoàn Kim Tín thì khác hẳn.
Cô vừa trở về đã giành lại 25% cổ phần từ tay bầy sói, quyền lực và sự giàu có hấp dẫn cùng với nhan sắc mê hoặc tạo nên hình ảnh một nữ chủ tịch đầy quyến rũ.
Nhà họ Kim là ông trùm ngành thuốc lá, gần đây còn mở rộng thế lực, thu mua một loạt nhà máy rượu và doanh nghiệp. Hiện tại, nội bộ gia tộc họ lại đang trong trạng thái tranh giành quyền lực đầy tinh vi, khiến nhiều người ngấm ngầm theo dõi. Họ đoán rằng, chuyện tình cảm gần đây rất có thể là do hai người liên thủ tung ra. Nhà họ Khám chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội can thiệp này — cưới một tiểu thư nhà giàu và cưới một nữ chủ tịch là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Còn về phía tiểu thư nhà Kim, cô cũng không phải người dễ chơi.
Cả hai đều là những "con sói" trong xã hội, mỗi bên đều có toan tính riêng. Khí chất tương đồng khiến họ như sinh ra dành cho nhau.
Trước khi đêm từ thiện bắt đầu, Khám Định Quyền đã giới thiệu bạn gái với gia đình mình, thể hiện rõ ràng thái độ của mình.
Phu nhân nhà họ Khám không có ấn tượng tốt ngay từ đầu về Phi Hồng. Không người mẹ chồng nào muốn con dâu tương lai của mình là một người phụ nữ quyến rũ, thu hút mọi ánh nhìn như một hồ ly.
Hơn nữa—bà và Phi Hồng còn bị đụng hàng.
Cả hai đều mặc sườn xám thêu màu xanh ngọc bích, nhưng đối phương trẻ trung và quyến rũ, bộ váy trên người cô càng thêm mềm mại và gợi cảm, ánh mắt quyến rũ, khoác lên vai chiếc áo lông trắng tinh khôi, toát lên vẻ quý phái trời sinh.
Phi Hồng nổi bật hơn phu nhân nhà họ Khám một bậc, điều này đương nhiên khiến bà không hài lòng. Cô nhận ra rõ điều đó nhưng không định tỏ ra nhún nhường.
Tề Nghiễm đã lên sẵn một kế hoạch lấy lòng mẹ chồng tương lai cho cô, nhưng cô không cần đến nó. Rất thẳng thắn mà nói, đa phần các bà nội trợ toàn thời gian đều dễ dàng bị bức bách trong mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu, bởi họ không có quyền thế và phải dựa vào chồng để sống.
Nhà họ Khám khao khát cổ phần của cô, nhưng cô cũng coi họ là bệ phóng.
Phu nhân họ Khám cố ý ra oai, kéo Khám Định Quyền nói về sinh nhật mừng thọ 80 tuổi của ông cụ, lờ hẳn đi sự hiện diện của bạn gái chính thức của con trai. Không chỉ vậy, khi Phi Hồng đang lấy rượu, một bóng người bất ngờ va mạnh vào cô.
“Bốp.”
Rượu trong ly đổ hết ra, chuẩn xác đổ thẳng lên ngực Phi Hồng.
Chiếc sườn xám thấm nước, lờ mờ lộ ra đường nét nội y bên trong.
Đám đàn ông nhìn chằm chằm, trong khi những người phụ nữ thì hả hê xem kịch vui.
“Xin lỗi! Để tôi lau giúp ngài!”
Chàng trai trẻ không biết từ đâu lấy ra một cái khăn bẩn thỉu, khiến toàn bộ tình huống trở nên nực cười.
Phi Hồng bỗng chốc trở thành trò cười cho cả hội trường.
Tề Nghiễm đứng cách đó không xa đang trò chuyện cùng đối tác làm ăn, khi sự cố xảy ra, anh vô thức bước tới một bước, nhưng Hạ Y Y đã giữ chặt lấy cánh tay anh: “Tiểu Nghiễm, không, chủ tịch Tề, anh định đi đâu vậy, giám đốc Vạn đang hỏi anh kìa!"
Cậu trai cầm khăn lau mạnh lên ngực Phi Hồng, xung quanh là những ánh mắt giễu cợt, Khám Định Quyền nghiêm giọng quát: “Vụng về, biến đi!”
Sau đó, anh rất lịch thiệp cởi áo vest của mình, khoác lên cho Phi Hồng: “Tôi sẽ bảo trợ lý mang bộ đồ khác cho cô.”
Một người bạn đồng hành đích thực sẽ không bao giờ để bạn mình rơi vào tình huống khó xử.
Phi Hồng chỉ mỉm cười, nhìn chàng trai trẻ, cất giọng nhẹ nhàng: “Lau xong rồi? Đã sướng chưa? Giờ đến lượt chị.”
Phi Hồng búng tay một cái, gọi người phục vụ đến.
“Rào -”
Cô nheo mắt đầy quyến rũ, ngón tay móc vào thắt lưng của chàng trai. Khi cậu còn chưa kịp phản ứng, ly rượu đã nghiêng đi, chất lỏng đỏ tươi đổ xuống, tràn ngập trên người cậu.
Toàn bộ hội trường sững sờ nhìn cảnh tượng đó.
Chàng trai vừa xấu hổ vừa tức giận, lấy tay che đi chỗ nhạy cảm: “Cô làm gì vậy!”
“Trả lễ thôi, cưng à.” Cô dùng ly rượu trống gõ nhẹ lên má cậu, mỉm cười quyến rũ: “Lần sau, tay chị sẽ không nhẹ nhàng như thế đâu, hiểu không?"
Phi Hồng ung dung điều khiển mọi thứ trong tay, nhẹ nhàng gật đầu chào phu nhân họ Khám: “Tôi đi thay đồ đây, mời bà tự nhiên."
Phu nhân họ Khám nghẹn lời, tức mà không thể phát tác.
Tuy nhiên, nhà họ Khám rất vui lòng chào đón Phi Hồng, chưa kể giá trị mà cô mang đến là vô giá. Chỉ riêng việc cô vừa xinh đẹp lại vừa có tham vọng, hành động nào cũng quyết đoán và khéo léo, đã khiến họ phải kính nể. Dù phu nhân họ Khám phản đối, một tuần sau, Phi Hồng vẫn xuất hiện tại bàn ăn trong dinh thự nhà họ Khám.
Ông cụ đặc biệt quý mến cô cháu dâu này, thậm chí còn tặng cô một chiếc vòng ngọc bích của bà cụ.
Ý nghĩa của việc này không cần nói cũng rõ.
Phu nhân nhà họ Khám tức đến mức suýt làm vỡ bát đĩa. Khi ba ta bước vào nhà, ông cụ không hề tặng bà một món đồ nào có giá trị!
“Ngay cả chiếc vòng này mà ông nội còn cho em.” Khám Định Quyền mở chiếc hộp gỗ đỏ, tự tay đeo vào cho Phi Hồng, nhìn cô một hồi rồi cười nói: “Có vẻ ông ấy sợ cháu dâu bỏ trốn giữa chừng.”
“Chạy không thoát đâu.” Phi Hồng vòng tay qua cổ anh: “Em là của anh mà.”
“Vậy nếu em là của anh, em càng nên chuyển về sống cùng anh. Ngồi yên đi, bạn trai em thắt dây an toàn cho em.”
Khám Định Quyền đưa tay thắt dây an toàn cho Phi Hồng, nghe cô nói: “Được rồi, anh đi với em một chuyến đến Hồ Hương Điệp, em cần thu xếp chút đồ đạc.”
“Chuyện nhỏ mà.” Anh hôn nhẹ lên cô: “Mặc cho tiểu thư sai bảo.”
Khi Phi Hồng trở về, cô bảo Khám Định Quyền ngồi đợi trong phòng khách.
Thái tử gia trêu chọc cô: “Không cần anh giúp dọn dẹp à?”
“Bảo anh nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi.”
Phi Hồng dùng một ngón tay ấn nhẹ lên trán anh.
Tại sao không để anh giúp đỡ?
Đương nhiên là vì biệt thự còn có một gã đàn ông khác.
Phi Hồng đẩy cửa ra, quả nhiên, có một bóng dáng cao gầy ngồi chờ cô bên giường.
Chiếc áo vest nghiêm nghị đã không còn, trên người chỉ còn lại một chiếc sơ mi mỏng, cà vạt bị vò nhăn nhúm và ném vào gạt tàn, còn sàn nhà thì rải đầy đầu mẩu thuốc lá. Anh ta như một hồ nước chết, lặng lẽ ngồi đó, mắt dán chặt vào cô. Phi Hồng, như chưa đủ làm anh ta đau đớn, chậm rãi mở túi xách, rút ra một tấm thiệp mời cưới ánh vàng, kẹp nó vào cổ áo sơ mi của anh.
“Nhớ đến uống rượu mừng nhé.”
Cô nhẹ nhàng mà tàn nhẫn đâm thêm một nhát.
“Đây chẳng phải điều anh muốn sao?”
Trong phòng không có vali, Phi Hồng cũng không có ý định mang đi nhiều đồ đạc giá trị. Trước mặt Tề Nghiễm, cô lấy đi một chiếc váy ba lê trắng — chiếc váy mà anh thích nhất.
— Anh thấy không, điệu nhảy anh yêu thích nhất, tôi sẽ dành để nhảy cho người khác.
Cô quay lưng, không chút lưu luyến.
“Cạch.”
Một bàn tay to của đàn ông giữ chặt lấy tay nắm cửa.
Lòng tự tôn quá lớn khiến anh không thể thốt lên câu “Xin em đừng đi" nên chỉ có thể hôn lên sau gáy thiên nga hết lần này đến lần khác, dùng sự gần gũi nửa vời và những cảm xúc bị dồn nén để quyến rũ cô.
Phi Hồng đáp lại, cô quay đầu lại nhìn anh.
Trong mắt Tề Nghiễm ánh lên chút hy vọng.
Cô nâng cằm anh lên, môi chỉ lướt nhẹ qua má, ghé sát bên tai anh, thì thầm: “Anh phải nhớ, chính tay anh đã đẩy tôi lên giường của Thái tử gia. Anh bán rẻ tôi, từ đây tôi sẽ không còn yêu anh nữa.”
Tề Nghiễm nhìn cô sững sờ tựa như đang đối mặt với một ác quỷ.
Anh thấy mình rơi vào bẫy, chìm sâu trong đau đớn đẫm máu.
*****
08/11/2024.