Edit: Vân Vũ
***
Phi Hồng nhàn nhã trêu đùa nam chính, khiến một số người không ngồi yên được.
“Y Y, sao con lại đến đây?”
Một người phụ nữ trung niên kéo cô ta vào góc cầu thang, thì thầm: “Chủ tịch Tề có biết không? Con lén đến đây, nếu cậu ấy giận thì phải làm sao?”
Phi Hồng đứng góc tường nghe, đầy hứng thú.
Người vừa đến là người tình mới của nam chính, Hạ Y Y.
Năm đó, sau khi cha Kim đã ra tay với cha nam chính, vì lương tâm áy náy, ông ta nhận mẹ con nam chính về nuôi. Người mẹ qua đời vì bệnh, cậu bé đành nương nhờ người khác.
Tề Nghiễm trở thành cậu bé tội nghiệp đi theo sau tiểu thư nhà họ Kim.
Hạ Y Y là con gái của người giúp việc trong nhà họ Kim, thường xuyên quan tâm chăm sóc nam chính, chờ ngày cậu ta phát đạt. Khi cậu ta vươn lên, cô cũng được nhờ, sống trong biệt thự xa hoa, đi xe sang, chỉ thiếu danh phận “phu nhân Tề” nữa thôi.
Điều kỳ lạ là mẹ cô vẫn làm công việc của một người giúp việc, thậm chí còn tự nguyện đến đây để “chăm sóc” Phi Hồng.
Tin đồn về chuyện “giấu người đẹp trong biệt thự” cứ thế lan truyền.
“Mẹ yên tâm, Tiểu Nghiễm đối với con rất tốt, sẽ không giận đâu.” Hạ Y Y đỏ mặt nói.
“Nhưng, con không thể để anh ấy tiếp tục sai lầm nữa.” Hạ Y Y nắm chặt tay: “Mặc dù con cũng rất ghét Kim Phi Hồng, nhưng việc anh ấy bắt cóc người là sai. Con sẽ thả cô ta ra, để cô ta đi càng xa càng tốt. Con hy vọng kẻ chuyên gây rắc rối này sẽ không làm phiền hạnh phúc giữa con và Tiểu Nghiễm nữa.”
Kẻ gây rắc rối bước ra từ góc khuất, vỗ tay tán thưởng.
“Chính xác! Chỉ cần mọi người đều chia sẻ một chút yêu thương, thế giới sẽ ngập tràn yêu thương! Cảm ơn cô, Hạ tiểu thư. Vậy, tôi có thể đi rồi chứ?”
Phi Hồng cười nhìn cô.
“Cô có thể bố thí cho tôi chút tiền xe không?”
Hệ thống: “À ừm, đi xin tiền nữ phụ… Cô có biết ngại không vậy?”
Phi Hồng: “Ngại thì có giúp tôi khỏi phải đi bộ đến trung tâm thành phố không?”
Hạ Y Y chỉ là người có nhan sắc bình thường, trong đám đông cũng không nổi bật. Bất ngờ khi nhìn thấy Phi Hồng - một vẻ đẹp rực rỡ tựa trời sinh, cô ta tự thấy xấu hổ trước nhan sắc chói lọi ấy.
Tay run rẩy, cô ta lấy ví, đưa cho Phi Hồng một xấp tiền.
“Cầm đi! Cầm hết đi! … Biến đi! Đừng quay lại nữa!”
Phi Hồng không khách sáo: “Cảm ơn cô, chúc cô lúc nào cũng vui vẻ.”
Ngay sau đó, cổ tay của Phi Hồng bị ai đó siết chặt, những tờ tiền bay tán loạn xuống đất: “Đưa tay xin tiền… cô là ăn mày sao? Cô có chút liêm sỉ nào không?”
“Tiểu… Tiểu Nghiễm! Em…”
Hạ Y Y lo lắng đến mức nắm chặt góc áo.
“Đi theo tôi.”
Tề Nghiễm như thể chạm vào thứ gì bẩn thỉu, hất tay Phi Hồng ra.
Hạ Y Y theo sau, trông như cô vợ nhỏ bị trách phạt.
“Rầm—”
Cửa phòng đóng lại kín mít.
Phi Hồng đứng ngay bên cạnh cửa, còn ghé sát tai vào. Thấy mẹ của Hạ Y Y vẫn ngơ ngác đứng đó, cô vui vẻ vẫy tay.
“Lại đây, cùng nghe lén đi.”
Mẹ của Hạ Y Y rõ ràng rất sợ Tề Nghiễm, bà ta chạy mất hút.
Phi Hồng nghe thấy bên trong có tiếng khóc.
Tề Nghiễm: “Sao lại giấu tôi để đến đây?”
Hạ Y Y: “Em… em không muốn thấy anh tiếp tục sai lầm nữa.”
Tề Nghiễm: “Tôi đã sai ở đâu?”
Hạ Y Y: “Anh quên cô ta đã đối xử với anh thế nào sao? Anh giấu cô ta ở đây, chẳng lẽ còn muốn chinh phục cô ta?”
Phi Hồng nghĩ bụng, nữ chính cũng không phải loại ngây thơ đơn thuần nhỉ.
Giọng Tề Nghiễm đầy kinh ngạc và giận dữ: “…Em đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Y Y khóc lóc kêu lên: “Tiểu Nghiễm, hãy cần em, em muốn anh cần em, em muốn làm người phụ nữ của anh.”
Phi Hồng không chút bận tâm.
Thậm chí cô còn muốn kéo ghế ngồi xuống mà nghe cho rõ.
Hệ thống chịu không nổi: “Ký chủ, đến lúc làm việc rồi.”
Phi Hồng: “Làm gì chứ? Nam chính đang bận mà, suỵt, đừng làm phiền anh ta.”
Hệ thống mặt không cảm xúc: “Đây là bước ngoặt quan trọng trong cốt truyện. Cô đứng ngoài cửa nghe nam chính và người phụ nữ khác âu yếm, lòng đau như cắt, tan nát cõi lòng, năng lượng dao động ít nhất cũng đạt 80%. Có như vậy thế giới mới cảm nhận được sự đau đớn tột cùng của cô.”
Phi Hồng: “Thế giới này đúng là một kẻ mê đắm cảnh ngược… Vậy giờ năng lượng dao động là bao nhiêu rồi?”
Hệ thống nghiến răng: “Chưa tới 5%, mà 4.9% trong đó là do nam chính đóng góp!”
Phi Hồng nhếch môi: “Vậy nghĩa là, hệ thống các anh vẫn tính năng lượng dao động theo kiểu cũ à?”
Không nhất thiết cô phải nhập vai hết mình.
Nam chính chẳng phải là công cụ hoàn hảo để tăng điểm sao?
Hệ thống bắt đầu cảm thấy bất an.
“Cốc cốc cốc—”
Phi Hồng gõ cửa liên hồi.
Tề Nghiễm mở cửa. Cà vạt của anh bị kéo xộc xệch, cổ đầy vết cào.
Anh cố tìm chút cảm xúc đặc biệt trên gương mặt cô.
Không có.
Phi Hồng cười như con mèo trộm được mồi, đầy ranh mãnh: “Chủ tịch Tề, tôi nghe tiếng hai người gọi lớn quá nên đã chuẩn bị trà nước để hai người giải khát, rồi tiếp tục nhé.”
Ánh mắt Tề Nghiễm lạnh lùng.
“Không cần.”
Rầm một tiếng, cửa đóng sầm lại.
Phi Hồng: “Hệ thống, giờ năng lượng dao động bao nhiêu rồi?”
Hệ thống: “…25%.”
Phi Hồng: “Có vẻ vẫn chưa đủ kích thích nhỉ.”
Cốc cốc cốc—
Phi Hồng lại gõ cửa.
Tề Nghiễm mặt đen như than mở tay nắm cửa kim loại ra.
“Cô còn chuyện gì nữa?”
Phi Hồng cười duyên dáng: “Tôi tất nhiên chẳng có chuyện gì cả, nhưng nghĩ đến những ngày qua Chủ tịch Tề đã chăm sóc tôi, cũng nên có qua có lại, tặng anh một món quà gặp mặt.” Cô đặt vào tay anh một thứ trông giống như viên kẹo cao su: “Chút quà nhỏ, mong anh nhận cho.”
Tề Nghiễm siết chặt món quà nóng rực trong tay, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Cô lấy nó ở đâu ra?”
Phi Hồng nhún vai thờ ơ: “Bạn trai cũ tặng đấy. May mà vệ sĩ của anh không kiểm tra người nên tôi vẫn giữ lại được… Để tôi nghĩ xem nào, cậu ta tên gì nhỉ?”
"Ra ngoài.”
Hạ Y Y nấp trong bóng tối, khóe mắt ánh lên sự đắc ý.
Quả nhiên Tiểu Nghiễm căm ghét cô ta đến mức chẳng muốn nói thêm một lời.
“Được thôi.”
Phi Hồng ngoan ngoãn đáp, vừa quay đi thì lại bị người đàn ông giữ chặt sau gáy.
“Hạ Y Y, cô, ra ngoài."
Ánh mắt Tề Nghiễm không rời khỏi Phi Hồng dù chỉ một khắc.
Hạ Y Y hé miệng, nhưng trước gương mặt lạnh như băng của anh, cô bị ép đến mức phải lùi lại. Nước mắt lăn dài, cô chạy khỏi hành lang.
Rầm.
Cánh cửa gỗ đỏ đóng lại lần thứ ba.
Lần này, suốt cả ngày không mở ra.
Có lẽ, việc triền miên đeo bám kẻ thù là cách trả thù hoàn hảo nhất.
Anh xâm chiếm từng thớ thịt của cô, bào mòn ý chí của cô. Nhìn vào gương mặt mà anh hận không thể xé tan ấy, dưới sự chi phối của anh, nó dần ửng lên một màu đỏ lung linh, tựa như ánh chiều tà vừa quyến rũ vừa chông chênh.
Người đàn ông mỉa mai cay nghiệt.
“Kim Phi Hồng, cô cũng chỉ có thế thôi.”
Anh nhặt chiếc áo sơ mi vương vãi, cài cúc tỉ mỉ.
Chớp mắt, lại trở về dáng vẻ nghiêm chỉnh, phong thái của một người đàn ông tinh anh và lạnh lùng.
Phi Hồng thật sự yêu chết cái cách anh trở mặt nhanh chóng đầy tàn nhẫn này.
“Nếu đã giỏi quyến rũ người ta như vậy, thì giúp tôi làm một việc.” Tề Nghiễm vừa thắt dây lưng vừa nói: “Khám Định Quyền, người cô biết đấy, hãy chinh phục anh ta, trở thành bà chủ của nhà họ Khám.”
“Chỉ đơn giản thế thôi?”
“Đúng, chỉ đơn giản thế thôi.”
Phi Hồng không đáp lại, thực ra cô đang vui vẻ trò chuyện với hệ thống.
Phi Hồng: “Hệ hệ, tôi đã đạt chỉ tiêu chưa?”
Hệ thống: “Đừng gọi tôi là ‘Hệ Hệ,’ cô thấy ghê tởm không?”
Mặc dù rất muốn tống cô đi đào tạo lại, nhưng giờ đây hai người như những con kiến cùng chung một sợi dây, hệ thống bực bội trả lời.
Hệ thống: “Năng lượng dao động 79%!”
Phi Hồng nhếch môi: “Tch, thật là thiếu dứt khoát.”
Mái tóc đen của cô xoăn nhẹ như rong biển, cô cầm một hộp thuốc lá kim loại hình thoi màu bạc, khẽ lắc, nắp hộp bật mở. Cô rút ra một điếu thuốc nam, lười biếng liếm môi, ngậm lấy, trong ánh mắt thoáng qua tia tình ý ẩn hiện, toát lên vẻ quyến rũ nồng nàn.
“Tề Nghiễm.”
Cô gọi anh lại.
“Chuyện gì?”
Gương mặt anh lạnh lùng xa cách, hoàn toàn không biểu lộ chút dục vọng tầm thường nào.
Cô khẽ cười, giữa đôi môi và hàm răng nhả ra một làn khói trắng: “Cảm ơn đã tiếp đãi.”
Hệ thống: “Năng lượng dao động của nam chính 85%… 99%… trời ạ! Độ thù hận bùng nổ rồi! Đừng khiêu khích anh ta nữa, cẩn thận—”
Lời cảnh báo của hệ thống chợt ngưng bặt.
Bàn tay của Tề Nghiêm siết chặt lấy cổ cô, đôi mắt đỏ ngầu.
“Tốt nhất là… tốt nhất là cô hãy cầu nguyện rằng tôi còn kiên nhẫn, còn thấy cô có giá trị, nếu không thì—”
Cô nhẹ nhàng hôn lên má anh.
“Tôi yêu anh, Tề Nghiễm, từ cái nhìn đầu tiên, tôi nghĩ, cậu bé dễ thương như vậy, tôi nhất định phải bắt nạt cậu đến mức khóc. Còn chỉ là cô bé bảy tuổi, làm sao biết thế nào là trân trọng?”
“Tôi chỉ muốn anh nhìn tôi, dù có phải làm vỡ anh, dẫm nát anh, để anh chỉ chú ý đến mình tôi mà thôi. Cứ yên tâm, để đạt được mục tiêu của anh, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào.”
Tề Nghiễm sững lại.
Một lúc lâu sau, cô bật cười, lăn qua lăn lại trên chiếc gối.
“Ôi trời, tôi chỉ lừa anh thôi, không phải chứ, anh lại cảm động rồi sao? Tề Nghiễm, anh đúng là một thằng ngốc, tôi nói gì anh cũng tin.”
Một cơn buồn nôn mãnh liệt trào lên trong cổ họng, Tề Nghiễm rơi vào vực thẳm căm ghét chính mình. Anh đột ngột đẩy cô ra.
Ánh mắt anh ngày càng lạnh lẽo.
Còn Phi Hồng thì giơ lưng lên, đôi mắt mị hoặc như tơ.
“Tôi đâu phải là kẻ thích chịu đựng đau khổ, sao lại có thể yêu một tên điên như anh được?”
*****
07/11/2024.