Edit: Vân Vũ
***
Mặc dù không nên chút nào, hệ thống vẫn không kìm nén được cái tò mò chết tiệt của mình:
“Ngươi thật sự đã... mặt trời*... Chủ Thần rồi à?”
*: Chỗ "mặt trời" ở đây là cách nói lái ẩn dụ, ám chỉ một hành động táo bạo, thậm chí là bất kính, như xúc phạm hoặc muốn "làm gì đó" với Chủ Thần. Trong ngữ cảnh này, "mặt trời" được dùng để che đậy một ý nghĩa tế nhị, giống như là "xử lý" hoặc "tấn công" một cách không chính thống.
Trời cao chứng giám, tuyệt đối không phải báng bổ, chỉ là muốn nghe chút chuyện thôi mà!
Phi Hồng đau lòng than thở: “Ngàn cân treo sợi tóc, không thành công được. Nếu không, ngươi nghĩ vì sao ta lại ở ngục tù đỏ thẫm chứ?”
Hệ thống im lặng tự giam mình.
Hộp mù* hại ta.
*: là một loại hộp bí ẩn mà người mua không biết chính xác bên trong có gì cho đến khi mở ra. Đây là một hình thức bán hàng khá phổ biến, thường dùng trong đồ chơi sưu tầm, figure, hoặc các vật phẩm nhỏ. Người mua chỉ biết là có một món ngẫu nhiên bên trong, nhưng không rõ là gì. Trong ngữ cảnh truyện, "hộp mù hại ta" có thể hiểu là nhân vật đã gặp rắc rối hoặc bị cuốn vào một tình huống bất ngờ do sự tò mò hoặc chọn lựa không đoán trước được.
Cô an ủi: “Yên tâm, giờ ta không còn hứng thú với Chủ Thần nữa đâu, sẽ không gây chuyện đâu mà.”
Hệ thống có chút an lòng.
Nhưng câu tiếp theo của cô lại là:
“Giờ ta chỉ muốn mặt trời hệ thống thôi.”
Hệ thống không biểu cảm, ấn nút.
“Bíp! Xóa 99%... Dọn sạch rác tâm lý thành công!”
Chuyển cảnh về hiện thực —
"Sao lại im lặng rồi?" Người đàn ông bóp chặt cằm của Phi Hồng: “Vừa nãy chẳng phải còn nói nhiều lắm sao?”
Giọng Phi Hồng ngọt ngào: “Ngài chờ một chút, tôi còn chưa kịp thích nghi múi giờ. Với lại, tôi đang suy nghĩ một vấn đề nghiêm túc đây: chuyện này là giết vì thù... hay là vì tình đây?”
Đối phương cười lạnh.
“Có gì khác sao?”
"Khác nhau nhiều chứ." Phi Hồng bị bịt mắt, mái tóc đen rối tung xõa trước ngực, nhưng lời lẽ lại rõ ràng: “Nếu là vì thù, không còn đường thoát, tôi sẽ nhắm mắt chờ chết.”
Người đàn ông lạnh lùng quan sát.
Hắn thật muốn xem, cô còn giãy giụa được bao lâu.
"Còn nếu là vì tình..." Cô uể oải nói từng chữ: “Tôi hầu hạ ngài hài lòng rồi, xin ngài cho tôi tự do, được không?”
Khuôn mặt hắn đầy vẻ khinh bỉ: “Người nhà Kim, đúng là thối nát đến tận xương tủy. Kim Mậu vì muốn độc chiếm công ty, có thể bán đứng anh em, ép người ta nhảy lầu. Còn cô, Kim Phi Hồng, hoàn toàn thừa hưởng dòng máu tồi tệ của cha mình, một kẻ đạo mạo cầm thú, ôm một đống tiền bỏ trốn ra nước ngoài, ăn chơi sa đọa, đêm nào cũng vui vẻ trác táng.”
“Sao vậy, những gã đàn ông đó vẫn chưa thỏa mãn nổi khẩu vị của tiểu thư Kim đây, nên giờ cô lại nhắm đến tôi, Tề Nghiễm?”
“...Tề Nghiễm?”
Cô kéo dài giọng, giả vờ ngơ ngác.
“Anh là ai?”
“Thưa ngài, tôi không quen anh, có khi nào anh bắt nhầm người rồi?”
Sắc mặt người đàn ông lập tức đóng băng.
Mới chỉ ba năm.
Ba năm mà cô đã không còn nhớ nổi người mình từng chơi đùa, chà đạp.
Cũng phải thôi, hắn sống lầm lũi như nô lệ, bị cô gọi đến đuổi đi, nằm rạp dưới chân cô tiểu thư nhà giàu, đến bùn đất cũng còn tôn nghiêm hơn hắn. Làm sao cô có thể nhớ đến một món đồ chơi đáng thương, bị giẫm đạp dưới đế giày của mình chứ?
Nhưng giờ đây, Kim Mậu đã phải vào tù, nhà họ Kim hết thời rồi, còn vị tiểu thư quyền quý ngày nào, ha, chẳng qua chỉ là một kẻ phế nhân xinh đẹp đang dần mục rữa trong khói thuốc và rượu chè.
Cô dựa vào đâu mà còn có thể cao ngạo như thế?
Muốn thương lượng với hắn... cô cũng xứng sao!
“Bốp——”
Phi Hồng bị người đàn ông thô bạo ném xuống giường.
“Hệ thống, cái giường này mềm quá, thoải mái hơn trong ngục nhiều. Cậu có muốn nằm thử không?”
Hệ thống: “...”
Nó đã lười không muốn chỉnh lại cách xưng hô của cô nữa.
“Không cần, cô chết rồi tôi sẽ đốt giấy cho.”
Hệ thống mở chế độ châm chọc.
Dù sao tiếp theo cũng chỉ có hai khả năng: hoặc bị đưa vào bệnh viện tâm thần, hoặc bị nam chính tống sang giường của phe đối địch. Hoàn hảo, một cuốn tiểu thuyết ngược luyến đau đớn — trong cả triệu chữ thì chín trăm chín mươi ngàn là hành hạ nữ chính đến khổ sở.
Nói chung là đủ cho người phụ nữ điên này nếm mùi rồi.
Phi Hồng thuận thế bắt chéo chân, nằm tạo một dáng đầy quyến rũ.
“Chết trên giường nam chính cũng đâu tệ.”
Hệ thống: À, thế giới sụp đổ đi, tôi mệt rồi.
Kim Phi Hồng bị bắt cóc khi đang tham dự một bữa tiệc. Cô mặc chiếc áo len xanh xám từ lông hải mã, tóc búi lỏng, vài lọn tóc rủ xuống đôi vai mượt mà. Chiếc váy đuôi cá ánh bạc, ôm sát và gắn kim tuyến làm cô trở thành tâm điểm của buổi đêm náo nhiệt — cô vốn dĩ đã biết cách tận dụng nhan sắc để mở đường cho bản thân.
Điểm này giống Phi Hồng ở chỗ đều dùng sắc đẹp để giành lợi ích.
Đáng tiếc nữ chính lại không tỉnh ngộ. Từ đầu đến cuối, chỉ biết bám víu vào đàn ông, đắm chìm trong cuộc sống xa hoa, sống đúng kiểu một "bình hoa di động".
Lúc cha cô còn sống, cô ăn chơi trác táng, chỉ đợi sau khi tốt nghiệp sẽ có vị hôn phu lo liệu. Đến khi cha mất, cô bơ vơ không biết phải làm gì, rồi trở thành nô lệ của đồng tiền, cam tâm làm món đồ chơi của nam chính. Cô thậm chí còn hy sinh cả bản thân, bị thương mất một chân vì hắn.
À không, về sau nam chính đa nghi, sợ cô bỏ trốn, liền đánh gãy chân còn lại của cô, mở màn cho kịch bản “chim hoàng yến trong lồng vàng trên xe lăn”.
Chậc chậc.
Đây có phải là kiểu càng ngược thì càng yêu không?
Phi Hồng xoa xoa mối thắt sau đầu, rồi tiện tay tháo bỏ tấm vải che mắt.
Ánh sáng lại bừng lên.
Cô chớp chớp đôi mắt cay xè.
Trong ánh sáng mờ tối của khách sạn, ánh đèn đỏ như rượu vang phủ lên gương mặt người đàn ông một lớp sắc đỏ u ám, đôi mắt lạnh lẽo, không hề có chút ấm áp nào.
Một kẻ sống vì báo thù, tựa như ác quỷ bò lên từ địa ngục.
“Chát-”
Chiếc thắt lưng kim loại đập mạnh vào chân giường, tạo nên âm thanh sắc bén.
Những ngón tay lạnh lẽo của hắn bám vào da thịt cô, tựa như ma quỷ đang cắn nuốt dòng máu và sinh lực của cô.
Phi Hồng không hề hoảng loạn, ngón tay luồn vào tóc hẳn, khe khẽ thở dốc, giọng nói đứt quãng châm chọc: “Làm những chuyện hòa hợp máu thịt với con gái kẻ thù... khi thắp hương trên mộ cha mẹ ngài, ngài không thấy hổ thẹn sao?”
“Bốp!”
Cô lại bị ném mạnh xuống.
Lần này, Phi Hồng va vào cạnh tủ, trán rỉ máu, nhuốm đỏ vẻ quyến rũ của cô. Cô nghiêng người, đầu ngón tay chạm vào giọt máu, rồi đưa lên môi.
“Ngọt lắm... ngài có muốn thử không?”
Vẻ tà mị lại ngây thơ, cứ như chỉ đang mời hắn thưởng thức món bánh ngọt trong bữa tiệc một cách tự nhiên.
— Cô ta điên rồi.
Tề Nghiễm lau đi mùi hương còn vương trên môi, sự ghê tởm đối với cô đạt đến đỉnh điểm.
“Nhốt con đàn bà điên này lại, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô ta!”
Hắn mở cửa ra lệnh cho thư ký.
“Ơ... Chủ tịch Kỳ, ngài định đưa tiểu thư Kim đến đâu ạ?”
Hệ thống âm thầm nghĩ: Bệnh viện tâm thần! Bệnh viện tâm thần! Bệnh viện tâm thần!
“Đưa qua khu Hồ Hương Điệp, cứ vứt vào đó!”
Hệ thống thất vọng vô cùng.
Thư ký cũng thất vọng vô cùng.
Tề Nghiễm xoay người bỏ đi.
Thư ký thầm nghĩ, chẳng lẽ Chủ tịch Tề nói thiếu một chữ? Chẳng phải nên là bệnh viện tâm thần ở đại lộ Hồ Điệp sao!!!
Hệ thống: Đúng, tôi cũng nghĩ thế.
Còn về khu Hồ Hương Điệp, nổi tiếng xa gần là khu vực dành cho giới thượng lưu, với những biệt thự nhìn ra hồ có giá từ triệu đô trở lên, được gọi là "Đảo Uyên Ương của các tình nhân", là nơi lý tưởng để chơi đùa tình ái, giấu giếm người tình trong vàng son. Tề Nghiễm đã mua một căn ở đó, lúc đầu thư ký còn tưởng rằng hắn mua cho cô tiểu thư Hạ làm nhà cưới, không ngờ lại bị kẻ thù chiếm trước.
Thế giới của người giàu, những kẻ lao động nghèo như hắn không thể hiểu nổi.
Thư ký định cho vệ sĩ áp giải cô đến, nhưng thấy tiểu thư Kim chỉ phủi phủi bụi trên người, dáng vẻ tao nhã.
“Xin mời, dẫn đường.”
Thư ký: “...”
Chưa từng thấy một con tin vừa lễ phép lại vừa kiêu ngạo đến thế.
Hệ thống cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, ngọn lửa báo thù của nam chính đâu rồi? Sao lại nhanh chóng tắt vậy? Không những không đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, mà còn để con hồ ly tinh này thong thả bước vào biệt thự triệu đô. Nhưng nam chính không khiến nó tiếp tục thất vọng, tuy hắn vứt cô vào biệt thự, nhưng lại không cho cô bất kỳ vật dụng sinh hoạt nào, thậm chí chỉ gọi một suất cơm hộp tệ hại đến cho cô.
Hắn nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến tiểu thư Kim bớt kiêu căng, cầu xin hắn tha thứ.
Phi Hồng lại khiến hắn thất vọng.
Cô ăn cơm hộp ngon lành, động tác thanh thoát, tựa như đang thưởng thức một bữa tiệc Pháp sang trọng.
Trang phục thì dơ, bẩn và có mùi, không thể mặc được, hắn nghĩ cô sẽ nổi điên, nhưng không, rèm cửa, ga giường, vỏ gối, tất cả đều trở thành "món đồ yêu thích" mới của cô. Đặc biệt là lớp vải màn xanh xám, quấn quanh cơ thể cô, mờ mờ như sương khói, vai mảnh lộ ra một chút, chân dài hơi khép lại, khiến cô nhìn giống yêu tinh, khiến anh chàng giao hàng đứng trân trối.
Sáng hôm sau, Phi Hồng đã có quần áo bình thường để mặc, còn có người đến nấu ăn cho cô, giặt giũ, quét dọn nhà cửa.
Tất nhiên, tất cả đều là nữ giới.
Hệ thống: “Cô không thể ngoan ngoãn bị hành hạ chút sao?”
Phi Hồng: “Tôi có mà, tôi ngủ rồi lại ăn, ăn rồi lại ngủ, tăng thêm mấy cân, thật là đáng thương.”
Hệ thống: “Đây gọi là lười biếng.”
Phi Hồng: “Không, đây gọi là sở thích cá nhân, tôi thích cái kiểu hắn ghét tôi mà lại không thể làm gì được tôi.”
Nói xong, cô cởi giày, lợi dụng chiều cao của bàn, leo lên tủ quần áo.
Trên màn hình giám sát, một khuôn mặt xinh đẹp đã được phóng đại, rõ nét đến mức có thể thấy được những sợi lông tơ mịn màng, quyến rũ.
Tề Nghiễm không hề động lòng.
Cô ta nâng camera giám sát lên và trao cho nó một nụ hôn cháy bỏng.
“Moa!”
Giọng cô vang lên, vừa ngọt ngào vừa mảnh mai, nghe như vỡ vụn.
Thư ký nghi ngờ rằng ông chủ mình đang gặp vấn đề.
Tề Nghiễm đột ngột đóng chiếc laptop lại, giọng đầy chán ghét: “Quả thật là không biết xấu hổ, không có liêm sỉ, đạo đức suy đồi, tâm hồn bẩn thỉu, tính cách lẳng lơ, làm màu! Không ngạc nhiên gì khi cô ta có thể có bao nhiêu người bạn trai, chân thì cứ như thể làm ba lê*, thật tiếc là không đi nhảy ba lê!”
*: Trong văn cảnh của câu chuyện trước đó, "nhảy ba lê" có thể được dùng như một cách chế giễu hoặc ám chỉ đến một khả năng vũ đạo hoặc động tác mềm mại, kiêu kỳ, mà người nói nghĩ rằng nhân vật chính có thể làm, nhưng lại không thực sự phù hợp với tình huống hiện tại của cô.
Thư ký ngẫm nghĩ một lát, khẽ hỏi: “Có cần đăng ký cho tiểu thư Kim học một lớp ba lê cho người lớn không ạ?”
Tề Nghiễm: “Cậu thử xem, sau này tổ chức một lớp tập chữ T.”
Thư ký: “...”
Thư ký im lặng.
Một lúc lâu sau, Tề Nghiễm đột ngột nói: “Cô ta đã từng học ba lê.”
Cô là tiểu thư nhà giàu, gia đình đầy đủ, từ nhỏ đến lớn luôn học thêm, đặc biệt là trong môn ba lê, cô đã thể hiện tài năng vượt trội. Khi cô khoác lên mình chiếc váy ba lê trắng mềm mại, như một con thiên nga trắng cao quý, nhảy múa trên mặt hồ băng, mọi cậu bé đều muốn trở thành bạn nhảy của cô. Hắn thừa nhận, trong thời niên thiếu, đã có những khoảnh khắc rung động.
Cho đến khi, đôi giày ba lê biến mất —
Chúng xuất hiện kỳ lạ trong phòng của cậu bé.
Cậu ta vội vàng giải thích, nhưng chẳng ai tin.
Cô tiểu thư với "người chứng vật chứng", từ trên cao nhìn xuống, chế giễu cậu: “Nhóc con, cậu thích tôi à? Cậu có xứng không?”
Bí mật sâu thẳm trong lòng cậu bị phơi bày, cả người run lên vì xấu hổ, tựa như bị cắt bỏ kiêu hãnh, bị nhúng vào bùn bẩn, tình yêu thầm kín ấy kết thúc trong một mớ hỗn độn.
Khi lớn lên, Tề Nghiễm cố gắng phân tích bản thân, sao mình lại có thể yếu đuối đến mức động lòng với con gái của kẻ thù?
Cô ta rõ ràng tệ hại, kiêu ngạo, còn không bao giờ công bằng.
"Có lẽ là đôi chân ấy." Hắn thì thầm.
Đôi chân ấy, được sinh ra để nhảy ba lê, trắng muốt, dài và thon gọn, mảnh mai mà cân đối, nhẹ nhàng như cánh bướm.
Khi con thiên nga nhảy múa, bàn chân đẩy mạnh lên, như một chiếc cung nhỏ duyên dáng, từ ngón chân đến mu bàn chân, các mạch máu xanh nhạt nổi lên nhẹ nhàng, nhưng lại bị che khuất dưới đôi giày ba lê màu kem nhạt. Cảm giác mà khán giả có thể cảm nhận được là vẻ đẹp huyền bí như trong cổ tích, vừa tinh tế lại vừa mong manh.
Tề Nghiễm hạ thấp mí mắt, che đi tia sáng lạnh lẽo.
— Nếu có thể bẻ gãy đôi chân của cô tiểu thư này, thì lại càng tuyệt vời hơn.
*****
06/11/2024.