Cô lôi mớ lá để ở nơi khô ráo, lòng nguyện cầu không mưa lúc này để cô có thể lợp được mái nhà vào ngày mai. Ánh Dương ngồi phịch xuống tán cây rậm rạp, bắt đầu quá trình tạo lửa để sưởi ấm. Cô dùng một cành cây có độ dẻo vừa phải để làm cần cung, dài độ 70 centimet, cắt một đoạn trên dây nịt để làm phần dây. Sau đó nhặt một mẫu gỗ cứng khoét một lỗ sâu tầm nửa centimet. Dây được chặn vào hai đầu cần cung. Cô dùng dao nhọn khoét lỗ khoan hình chén và tạo khe cho không khí lưu thông, đặt xuống đó một ít gỗ vụn và lá khô. Dương quấn dây vòng quanh trục quay và thực hiện xoay mũi khoan tới lui liên tục, thẳng góc với bàn ma sát. Xoay một hồi thì khói bốc lên, cô mừng rỡ dùng lực khoan thêm, trút vào đó ít lá khô rồi thổi nhẹ, lửa đỏ bùng lên.
Nhìn ngọn lửa, lòng cô an tâm hẳn. Trò này hồi đó lúc mới học, cô làm mãi cũng không được, đến khi về nhà mách với bà vú, bà ấy chỉ cho cô một mẹo là thổi thật nhẹ, chứ nếu không lửa sẽ bị tắt thì cô lập tức làm thành công. Giữa đêm tối cô quạnh, chỉ có tiếng sóng biển, tiếng gió rì rào trên những đọt cây, Ánh Dương ôm lấy mình, co ro ngồi một góc. Cô chưa từng sợ màn đêm, nhưng hiện tại cô cảm thấy da gà cứ nổi lên từng mảng. Cô ghét cảm giác cô quạnh này!
Nhưng ở đây cô cảm thấy lẻ loi vì nơi này chỉ có mỗi mình cô, còn quay lại đất liền liệu có cảm thấy khá hơn? Khi tất cả những người xung quanh đều quay lưng với cô, đều ghét bỏ cô, coi cô như con ngốc không hơn thì cô liệu có thấy vui?
Thôi chi bằng ở luôn nơi này.
Mai Ánh Dương lẩm bẩm hát cho mỗi mình nghe. Bài hát này là Mẫn Nhi từng chỉ cho cô, khi đó Nguyệt Hà ở bên cạnh tấm tắc khen cô có giọng hát thật ngọt ngào, thừa sức đi làm ca sĩ. Cô vênh mặt, cười đến híp mắt. Giờ nghe giọng mình run rẩy vô lực, vài nốt còn lệch tông liền cảm thấy ngày đó mình đúng là con ngốc.
Mãi nghĩ ngợi, cô rơi vào giấc ngủ, ngả người trên đống lá khô mê man không biết gì nữa.
***
Mai Ánh Dương bị đánh thức bởi tia nắng ban mai. Cô mở mắt, lục đục đi rửa mặt, không ngại cởi hết quần áo nhảy xuống biển tắm. Cô đắm mình trong làn nước biển xanh, đột nhiên có cảm giác mình làm chủ nguyên hòn đảo này, đợi hôm nay lợp được nhà, đây sẽ là địa bàn của cô.
Tắm xong, cô mặc lại quần áo, dù hiện tại trên đảo không có người nhưng nền văn minh của nhân loại không cho phép cô cả người trần như nhộng đi qua đi lại. Chuyện quần áo, cô sẽ từ từ nghĩ sau. Lá được hanh khô, đợi qua trưa này là có thể lợp mái được rồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play