Cô và Thiên Ân thân thiết với nhau hơn, cả hai thích ra boong tàu chơi, ngắm biển cả biến đổi từ bình minh đến đêm đen. Ngày hôm đó, Thiên Ân cùng dì của nó đi đến nhà hàng trên tàu nên chỉ có mình cô dạo mát vào buổi đêm.
Gió hôm nay rất mạnh, rất lạnh lẽo, con thuyền khẽ chao đảo theo chiều sóng. Bỗng một ngọn sóng lớn xô đến khiến con tàu nghiêng mạnh, Ánh Dương đứng không vững đổ ập lên sàn. Từng hạt mưa rơi xuống, ban đầu mỏng như tơ sau ồ ạt bão tố.
“Bão tới rồi, nhanh vào trong đi! Nhanh lên!”
Ánh Dương chui tọt vào phòng, lòng cô nổi lên sự bất an không nói thành lời. Ngoài kia mưa rơi càng lúc càng dữ dội, cô bó gối ôm chăn cố gắng tìm kiếm sự an lòng nhưng không thể. Chuông báo động kêu vang, cô theo phản xạ ghé mắt nhìn qua cửa thấy người ta bên ngoài nháo nhào bỏ chạy.
Cô vừa mở cửa thì va trúng một người. Đối phương điên cuồng tóm lấy cô mà gào lên: “Chạy đi, có khủng bố! Nhanh chạy đi.”
Đùng đoàng.
Một phát súng vang lên, bên ngoài là tiếng gào khóc, la hét của những người xa lạ. Ánh Dương run lẩy bẩy, bây giờ mà cố thủ trong này chỉ có nước chết. Giờ phút này cô khao khát sống, bản năng sinh tồn trong cô trỗi dậy, Ánh Dương lao tới lấy hết tiền nhét vào túi nhỏ, mang theo một con dao cùng một cái khăn sau đó nhân lúc hỗn loạn chạy về đầu tàu.
“Chị ơi, chị ơi.”
Một giọng nói non nớt quen thuộc vang lên, cô ngoảnh đầu liền thấy Thiên Ân cả người ướt máu đứng đó. Ánh Dương nhanh như cắt lao đến, miệng than trời: “Sao vậy? Em bị thương ở đâu?”
“Dì ta… dì ta chết rồi…”
Ánh Dương biết “dì ta” mà Thiên Ân nhắc đến là ai, chính là mẹ kế của nhóc. Giờ phút này cấp bách, tranh thủ được một giây là có thêm phần trăm sống sót nên cô bế Thiên Ân hòa vào đoàn người chạy như điên. Nhưng số cô đúng xui xẻo, đầu tàu bốc cháy, đằng sau là lũ khủng bố, trên đầu là mưa rơi, dưới chân là biển sâu, bốn bề đều là cái chết.
“Chị ơi. Làm sao đây?” Thằng nhỏ mếu máo muốn khóc. Cô dồn hết sức bình sinh ôm lấy nó, lẩm bẩm trấn an.
“Không sao đâu em. Có chị đây, chị có cách!”
Cô chạy về mạn tàu bên phải, cố gắng mở mắt nhìn cho rõ trong màn mưa mờ đục tìm kiếm phao cứu hộ.
“Xuống đây, nhanh lên!”
“Nhanh chân lên, chết cả lũ bây giờ!”
Ánh Dương chần chừ nhìn xuống thuyền cứu hộ bên dưới, cô bị sợ độ cao không dám leo xuống. Một người đàn ông bên cạnh thấy vậy lập tức lao xuống như điên, giờ phút này hắn không quan tâm đến sĩ diện đàn ông, chỉ cần sống được là may rồi.
“Chị ơi, đừng sợ. Có em nè!”
“Ừ, chị không sợ.”
Ánh Dương nhắm mắt, quơ quào lấy sợi dây thừng bên cạnh, chậm rãi leo xuống. Tiếng bước chân và súng ngày càng đến gần, mưa gió quất vào mặt đau đớn, bọn chúng đến rồi. Lũ khủng bố tìm được cô, tiếp cận cô, Ánh Dương sợ quá nhất thời buông tay, hai người cùng nhau rơi xuống mặt biển đen ngòm.
Ùm.
Cô chới với, thuyền cứu hộ áp sát hai người, một người lanh tay lẹ chân ôm lấy Thiên Ân lên thuyền. Ngay trong thời điểm này chân cô lại bị vọp bẻ, bắp chân đau nhức không có lực, nước biển sóng sau xô sóng trước khiến cô mệt mỏi muốn buông xuôi. Tiếng đứa nhỏ lẫn với nước mắt kêu lên: “Chị, chị lên thuyền đi chị. Nhanh đi chị!”
“Con khốn này lâu lắc quá!”
“Thuyền hết chỗ rồi.”
“Không lên được, lên nữa thì chìm mất!”
“Nhanh đi thôi, chúng tới rồi!”
Tiếng người liên tục vang lên, cả người cô không có sức lực muốn buông xuôi. Thật ra cô cũng là một người sắp chết, cô không còn gì thì cớ sao phải lưu luyến nữa? Ý chí biến mất, Mai Ánh Dương mệt lả buông tay khỏi thuyền cứu hộ, cô dần dần chìm trong làn nước lạnh lẽo.
Xung quanh là nước bao bọc lấy thân, dưới làn nước, mưa to cũng hóa thành những hạt nước nhẹ nhàng. Cô cứ chìm dần chìm dần…
Ánh Dương sợ tối, sợ độ cao, cũng sợ chết. Cô được nhà họ Mai nuôi nấng khéo như công chúa, không màng tới sự đời, không chịu được một chút khổ. Nhưng giờ Ánh Dương cô độc như vậy, không ai yêu thương cô nữa, bản thân cũng mắc bệnh, cô đi rồi có khi họ còn mở tiệc ăn mừng nữa.
***
Bên tai sóng biển rì rào, cả người ấm áp như được bao bọc bởi nắng, êm dịu như ở trên thiên đường. Có khi cô đã tới thiên đường rồi không chừng?
Mai Ánh Dương mở mắt nặng trĩu, lồng ngực khó thở, cô ho khan mấy tiếng rồi nôn ra toàn là nước. Ngước mắt nhìn xung quanh, thấy có rừng cây, có cát vàng, nhưng không có lấy âm thanh của sự sống.
Mai Ánh Dương kiệt sức muốn lịm đi nhưng bản năng sinh tồn lần nữa trỗi dậy. Biển cả sâu thẳm cũng không nhấn chìm được cô chứng tỏ số cô chưa tận, nhất định phải sống tiếp. Cô gượng dậy, đầu tóc đầy cát, cái túi mà cô cất công nghĩ đồ dùng mang theo giờ thành công cốc, chỉ có mỗi con dao và cái khăn này may ra còn hữu dụng.
Nhưng… một đứa từ nhỏ lớn đến lớn chưa động vào cái gì như cô thì phải làm sao mới có thể sống sót trên hoang đảo này đây?