Lý do chị Hương ghét Ánh Dương là bởi ngay ngày đầu tiên đi làm, cô đã vả mặt chị ta bằng một câu: “Túi của chị là hàng fake đúng không? Ở nhà em có cái túi hãng này, hãng này không có túi màu hồng đâu.”
Trong phòng vang lên tiếng cười khẽ, chị Hương bẽ mặt nhưng chỉ cười cười nói: “Ừ, chắc chị bị lừa rồi.”
Sau này cô mới biết mình đúng là con ngốc. Chị Hương trẻ tuổi như vậy đã làm trưởng phòng, tài giỏi, xinh đẹp nên mê đồ hiệu. Giờ cô đứng giữa phòng nói oang oang lên như thế đúng là không biết điều. Để tạ lỗi, Ánh Dương cố ý đặc hai cái túi hàng limited về tặng cho chị Hương nhưng chị ấy chỉ nhận một cái, cũng rộng lượng không để bụng hay chèn ép cô.
Hương nhanh chóng quay lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng nói với cô: “Dương, sếp gọi em vào phòng kìa.”
Khoảnh khắc vóc dáng nhỏ nhắn của cô rẽ ngoặt ở góc hành lang, Hương lấy USB từ trong túi ra, cười mỉa mai thỏa mãn rồi ném thẳng vào sọt rác.
“Kỳ này thì mày chết chắc!”
Sống hai mươi mấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên Mai Ánh Dương cảm thấy thế giới này đen tối như vậy. Trong một ngày ngập nắng cô từ công chúa nhỏ phút chốc biến thành một kẻ lưu lạc. Đến công việc – thứ cuối cùng cho cô hy vọng – cũng biến mất. Gã giám đốc dê xồm đó thẳng thừng cho cô hai lựa chọn, một là trở thành tình nhân của gã, hai là cuốn gói rời đi.
Mai Ánh Dương thà chết cũng không chịu nhục, dù có chết đòi, ăn bờ ở bụi cô cũng không làm tình nhân hèn mọn cho bất kì thằng đàn ông nào cả. Cô lững thững đi từng bước thật chậm, nhất thời không biết nên đi đâu về đâu. Thế giới rộng lớn đến thế lẽ nào không có chỗ cho cô dung thân ư?
Một cơn choáng váng ập đến, tất cả tuyệt vọng trong phút chốc vây hãm lấy tâm trí cô, Ánh Dương lảo đảo rồi ngã ra đường, trước mắt đen kịt. Bên tai có rất nhiều tạp âm vang lên, nhưng lòng cô chỉ nghe thấy mỗi thanh âm nức nở của chính mình.
***
Khi cô tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Bác sĩ vội vàng chạy đến, lòng cô mơ hồ cảm thấy bất an. Vội vã như thế chẳng lẽ sợ cô bỏ trốn hay sao? Song, câu đầu tiên vị bác sĩ cao tuổi hỏi lại chính là: “Người nhà của cháu đâu? Nhanh gọi họ đến đây đi!”
“Có chuyện gì không ạ? Cháu…”
Người nhà cô ư? Hiện tại cô chỉ có một thân một mình mà thôi. Ngừng một lúc, Ánh Dương cắn môi nói thật nhỏ: “Cháu sống một mình.”
Vị bác sĩ vừa nghe thấy thế lập tức thở dài, trong mắt còn lóe lên sự thương cảm. Một cô gái trẻ như thế những ngày tháng tiếp theo phải làm thế nào đây?
“Gia đình cháu có ai bị bệnh Alzheimer hay không?”
Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, nhưng sau đó sững lại vì bản thân đâu phải con ruột, biết đâu cha mẹ ruột của cô có bệnh thì sao?
“Trước mắt theo kết quả khám thì cháu mắc bệnh Alzheimer. Nhưng cái này phải kiểm tra nhiều hơn nữa mới đưa ra kết luận chính xác được.”
“Bệnh đó… không phải là bệnh của người già sao?”
Năm nay cô bao nhiêu tuổi chứ? Sao lại có bệnh mất trí được!
Bác sĩ thở dài giải thích rằng không phải chỉ có người già mới bị bệnh Alzheimer mà người trẻ cũng có thể bị. Chưa kể là hiện tại người trẻ áp lực như vậy, nhiều người còn đột quỵ nữa. Sau cùng, ông kết lại bằng một câu: “Cháu cũng đừng bi quan quá, đây chỉ mới là khám nghiệm ban đầu thôi.”
***
Ánh Dương đơn thuần mà nghĩ chỉ cần còn sống, cô vẫn sẽ nỗ lực hết mình. Nhưng giây phút cầm bệnh án trên tay, tia hy vọng cuối cùng cũng lụi tàn: Cô thật sự bị bệnh.
Rồi cô sẽ mất trí nhớ, sẽ quên quên nhớ nhớ, ngây ngô sống lay lắt qua từng ngày. Một cuộc đời không ai nhớ đến mình, mình cũng chẳng nhớ đến ai liệu có còn gì luyến tiếc? Ánh Dương vốn luôn lạc quan như thế mà hiện tại thật sự muốn tìm đến cái chết để giải thoát. Chi bằng nhân lúc còn tỉnh táo thì ra đi cho nhẹ lòng?
“Đừng tuyệt vọng như vậy. Chỉ cần tích cực điều trị sẽ khả quan hơn mà. Người trẻ thì còn nhiều thời gian.”
Bác sĩ sợ cô nghĩ quẩn nên phải nhắn nhủ thêm một câu. Chỉ thấy Mai Ánh Dương như cái xác không hồn đứng lên, lặng lẽ đẩy cửa rời đi. Đối mặt với sinh mạng mong manh, con người ta nhỏ bé như vậy đó! Chỉ hy vọng cô gái nhỏ ấy sẽ không hành động ngốc nghếch, dù chỉ còn một phần trăm cơ hội cũng nên nắm bắt, bởi nếu buông xuôi thì tất cả sẽ trở thành con số không.
Nhưng bác sĩ không biết cô đã tuyệt vọng đến cùng cực rồi. Một chút luyến tiếc với thế gian này cũng không còn nữa, Mai Ánh Dương còn nghĩ nếu bản thân chết đi rồi, liệu người nhà, bạn bè, anh Thành Luân có đến dự tang lễ của cô không? Hay sẽ chỉ có mỗi mình trơ trọi lạnh lẽo đi về thế giới bên kia?
Nghĩ đoạn, nước mắt cứ thế thi nhau rơi lã chã.