Cô gật đầu, hào sảng ra hiệu Thành Luân cùng mình lên xe. Anh hai mắt lấp lánh hạnh phúc, những tưởng Mẫn Nhi không quên tình xưa, đâu có giống như Nguyệt Hà hay nói xấu rằng cô một bước lên tiên liền quên đi nghĩa cũ chứ?
Bởi mới nói đàn bà con gái cứ hay đơm đặt nói xấu nhau. Nguyệt Hà tuy xinh đẹp nhưng lại lười nhác, lại đanh đá chua ngoa, thế nên đẹp đến mấy cũng khiến người ta phát ngán. Thành Luân ngồi cạnh Mẫn Nhi, loay hoay không biết nên mở lời thế nào. Mẫn Nhi chỉ cười khẽ: “Dạo này anh sống tốt chứ? Có gặp lại con Dương không?”
Anh lắc đầu, cũng không muốn nhắc lại Ánh Dương nữa. Chuyện với Ánh Dương, dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa cũng do anh không đúng, sợ sẽ gây ấn tượng xấu cho Mẫn Nhi.
“Kỳ lạ. Con nhỏ này từ lúc xảy ra chuyện cứ như bốc hơi khỏi cõi đời này vậy. Không lẽ nó dọn đi nơi khác sống rồi ư?”
“Mẫn Nhi, dạo này em xinh ra hẳn nhỉ?”
Thành Luân tìm cách bang qua chủ đề khác, nhanh trí khen cô xinh. Con gái mà, ai chẳng thích được khen chứ?
“Cảm ơn anh. Tôi đẹp như vậy cũng nhờ tốt số. Ở nhà giàu, ăn sung mặc sướng lại xài mỹ phẩm cao cấp thì đẹp là hiển nhiên. Nhưng tôi không dám so bì với Nguyệt Hà đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT