“Con Mỹ đâu, ra đây nhanh!” Cô hô lớn tiếng. Mấy đứa người ở dạo này gan thật, giặt đồ xong còn để lẫn đồ của tụi nó vào chỗ của cô nữa. Phải chửi cho nó một trận mới được!
“Dạ, cô chủ…”
“Cái này là cái gì đây?”
Mẫn Nhi ném cái váy xuống đất, trừng mắt lên, trong lòng tự dưng cảm thấy mắng người ta cũng khiến bản thân thấy sảng khoái đến vậy. Mỹ sợ co rúm người, mắt rưng rưng ngó xuống nền đất, chiếc váy hồng tươi tắn, trẻ trung giờ bị vò nát, nhàu nhĩ đến đáng thương. Cô run run cất lời: “Thưa, cái váy này là của cô Ánh Dương, chứ không phải của em…”
Bộp.
Mẫn Nhi sôi tiết đập mạnh lên bàn gỗ, cáu giận hơn bình thường gấp bội: “Mày mới gọi ai là “cô” hả? Con Dương nó là đứa mồ côi, cái thá đó cũng xứng được kêu bằng “cô” hả? Mày nha! Ở đó mà ăn cây táo, rào cây sung tao nói mẹ đuổi mày nha!”
“Dạ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT