Nói đến con cái, người có cảm xúc nhất vẫn là người mẹ, Dương Thiến Vân rất tán thành. “Đúng vậy, chỉ khi bóng tối kết thúc, ánh sáng mới đến. Con cái là sự tiếp nối huyết thống và văn hóa của chúng ta, là hy vọng cho tương lai, chúng ta không thể từ bỏ.”
Lam Vũ lúc này cũng quét sạch những u ám trong lòng: “Chết tiệt! Ông đây còn chưa lấy vợ, nói gì đến con cái, sao có thể bỏ cuộc được!”
“Nào! Chúng ta lấy trà thay rượu, kính bản thân!” Đầu Trọc nâng cốc trà Lâm Trí Viễn rót cho mọi người.
“Cạn ly!” Trong lúc nhất thời, nhóm người này như tìm được niềm tin có thể chống đỡ mọi thứ trong lòng, ánh mắt của mỗi người đều mang theo ánh sáng kiên định.
Bầu không khí trên bàn ăn lại trở nên vui vẻ, thoải mái. Cả bữa cơm mọi người đều ăn uống, nói cười, không biết từ lúc nào đã trôi qua hai tiếng rưỡi.
Sau khi ăn xong, Đinh Mộ giúp dọn dẹp bát đũa, thấy Dương Thiến Vân chỉ mặc áo đơn, cô bèn nhắc nhở: “Chị Vân, dạo này trời càng ngày càng lạnh dần. Chị mặc ít như vậy, không lạnh sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT