Cô cất bước đi đến gần, ngôi nhà rộng khoảng 80 mét vuông, bên trong trống trải, vẫn còn thô sơ.
Phòng khách tầng một khá rộng, một phòng ngủ, một bếp, còn có cả nhà vệ sinh, tầng hai có ba phòng ngủ.
Trong đầu Đinh Mộ cẩn thận vạch ra kế hoạch sử dụng cho ngôi nhà trong không gian, ba phòng ngủ tầng hai dùng làm phòng ngủ. Phòng khách tầng một là khu vực giải trí, phòng nhỏ dùng làm thư phòng, mua thêm nhiều sách để bỏ vào trong.
Nhìn mảnh đất rộng bằng hai sân bóng đá, Đinh Mộ chưa từng trồng trọt, nhưng cô có thể mua sách và tải video trồng trọt trên mạng về để học hỏi.
Cô dự định mua hạt giống về trồng, trong không gian có linh tuyền, nếu cô có thể trồng được lương thực thì không cần lo lắng về vấn đề no ấm nữa.
Ra khỏi không gian, Đinh Mộ nhìn đồng hồ, cô đã ở trong đó 2 tiếng, thời gian trôi chảy trong không gian và bên ngoài là như nhau.
Ngày hôm sau, sau khi đưa các con đi học, Đinh Mộ chuẩn bị đi làm.
Xe cộ nườm nượp trên đường, nhìn thành phố dần dần trở nên ồn ào náo nhiệt dưới ánh bình minh, cô hít một hơi thật sâu, siết chặt tay lái rồi giảm tốc độ, đi theo con đường trong ký ức, chậm rãi lái xe đến cơ quan.
Văn phòng ở tầng chín, ngay khi cửa thang máy mở ra, Đinh Mộ đã có một cảm giác quen thuộc mà xa lạ, đã năm năm rồi.
Cô tìm đến bàn làm việc của mình, có một cốc nước hình hoạt hình, vài viên kẹo, một chậu cây xanh thủy canh, vài giá đựng hồ sơ, ống bút, văn phòng phẩm… Được đặt trên chiếc bàn đơn giản.
Đơn vị của Đinh Mộ là bộ phận khiếu nại, ngày nay khoa học kỹ thuật tiến bộ nên số người đến khiếu nại tìm kiếm sự giúp đỡ rất ít.
Văn phòng chỉ có sáu người, bốn người phụ nữ, hai người đàn ông lần lượt là Hoàng Thế Minh và Tiết Bằng làm việc ở vị trí thu thập và phân tích thông tin.
Nơi nào có phụ nữ thì nơi đó có thị phi, Đinh Mộ không phải người thích buôn chuyện, đối với những người trong bộ phận thường rảnh rỗi đến mức tụ tập tám chuyện thì cô chỉ nói vài câu qua loa cho có lệ.
“Đinh Mộ, bọn tôi phát hiện một nhà hàng mới mở, định thứ sáu tan làm đến đó ăn thử.”
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên từ bên cạnh, đó là Trần Quý Phương, nhân viên phòng tiếp khách của đơn vị đang chờ nghỉ hưu, mọi người trong văn phòng đều gọi bà ta là chị Trần.
Đinh Mộ mới vào đơn vị được ba năm, bởi vì cô trẻ tuổi trình độ không cao, cho nên những người thâm niên trong văn phòng thường lúc nào cũng trong sáng ngoài tối bài xích cô, đặc biệt là chị Trần này, cách nói chuyện hay làm việc rất hách dịch, còn thích nói xấu sau lưng người khác.
“Thôi, mọi người đi đi, thứ sáu tôi phải đón con tan học.” Đinh Mộ nhàn nhạt nói, bọn họ đều chỉ ngồi chờ đến lúc nghỉ hưu, cô không thể tham gia vào chủ đề của bọn họ được.
Chị Trần liếc xéo Đinh Mộ, giọng nói mang theo sự khinh miệt: “Chồng cô đi công tác chưa về hả? Một người phụ nữ như cô một mình chăm sóc hai đứa con, còn phải đi làm, cũng không có ông bà nội giúp đỡ chăm sóc, thật sự làm khó cho cô quá.”
Đối mặt với sự mỉa mai nói bóng nói gió trong lời nói của chị Trần, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, “Quen là được rồi.”
Chương 10: Bắt Đầu Kế Hoạch 6
“Đàn ông ấy mà! Sau khi kết hôn thì thích tìm cớ đi công tác, cô phải cẩn thận, đàn ông vụng trộm sẽ nghiện đấy.”
Chị Trần nhìn Đinh Mộ thường ăn mặc giản dị thanh lịch, bà ta nói bằng giọng nói của một người đi trước, lẩm bẩm vài câu rồi ngồi vào chỗ làm việc của mình uống trà và xem video.
Chín giờ ba mươi phút, Đinh Mộ bán hết tất cả cổ phiếu, cổ phiếu có lãi có lỗ nhưng không nhiều, cô cũng lấy lại hết tất cả các quỹ đầu tư định kỳ.
Cô lại liên lạc với môi giới nhà đất quen thuộc đã cho cô thuê nhà lúc trước, rao bán căn hộ còn lại trong khu trường học, Đinh Mộ nóng lòng muốn bán nó càng sớm càng tốt, yêu cầu thanh toán một lần, giá thấp hơn mười phần trăm so với các căn hộ khác trong cùng khu vực.
Môi giới cảm thấy có chút khó tin, khiến anh ấy phải xác nhận lại với Đinh Mộ mấy lần.
Sau khi xử lý xong một số việc vặt trong công việc, Đinh Mộ xoa bóp cái cổ nhức mỏi.
Từ xa, cô thấy chị Trần cầm một chiếc cặp tài liệu đi về phía mình, lại muốn cô ra ngoài chạy việc vặt nữa.
Đúng như dự đoán, cô nghe thấy chị Trần đến gần tỏ vẻ đương nhiên nói: “Tiểu Mộ, ngoài trời khá lạnh, cô biết lái xe, giúp tôi đi giao tập tài liệu nhé!”
Đinh Mộ chưa kịp mở lời từ chối thì Hoàng Thế Minh ở bên kia cũng lên tiếng.
“Tiểu Mộ, cô tiện đường giao giúp tôi tập tài liệu này luôn đi.”
Cô nhận lấy xem thử, một nam một bắc, rất không tiện đường.
“Anh Minh, địa chỉ của anh không cùng khu vực với chị Trần, sao lại tiện đường được chứ?”
“Cô đi giao phần của chị Trần trước rồi buổi chiều giao sang đó cũng được.”
Đinh Mộ...
Tiền thưởng cuối năm còn chưa đến tay, không thể xé rách da mặt với những người này.
Địa chỉ giao tài liệu của Hoàng Thế Minh vừa khéo nằm gần kho hàng mà cô đã hẹn gặp vào buổi trưa, Đinh Mộ giả vờ miễn cưỡng đồng ý.
“Đường khá xa, anh Minh, vậy chiều tôi không về văn phòng nữa nhé.”
“Được thôi, không vấn đề gì, tôi sẽ nói với sếp một tiếng.” Hoàng Thế Minh là người làm việc vẫn khá sòng phẳng.
Giao tài liệu xong, Đinh Mộ đến gần khu nhà kho theo lịch hẹn với môi giới bất động sản.
Thời gian còn sớm, cô tìm một quán mỳ, buổi trưa ăn một bát mỳ đơn giản.
Môi giới bất động sản rất đúng giờ, đến trước mười hai giờ rưỡi, sau khi xem hai ba địa điểm, Đinh Mộ chọn một nhà kho có kích thước trung bình, tiện cho việc dỡ hàng.
Ký hợp đồng thuê nhà kho trong sáu tháng, Đinh Mộ thanh toán tiền đặt cọc và tiền thuê nhà nửa năm trong một lần.
Sau khi giải quyết xong vấn đề kho hàng, Đinh Mộ hỏi môi giới có thể giới thiệu cho mình một quản lý kho đáng tin cậy hay không.
Đôi mắt môi giới bất động sản sáng lên, nói rằng anh ấy có một người em họ vừa tốt nghiệp đại học, đến dựa dẫm anh ấy, trước mắt vẫn chưa tìm được việc làm, hoàn cảnh gia đình đơn giản, làm người thành thật làm việc giỏi.
Môi giới bất động sản sống cách nhà người em họ không xa, bọn họ hẹn nhau qua điện thoại, Đinh Mộ hỏi một số thông tin cơ bản rồi quyết định thuê anh ấy.