Quản lý kho tên Lưu Anh Kiệt, năm nay 21 tuổi, quê ở tỉnh Hồ Nam.
Lương tháng 5000 tệ, không bao gồm ăn ở, làm việc 5 ngày nghỉ 2 ngày, làm tốt có thưởng, hai bên thống nhất rồi ký hợp đồng.
Đinh Mộ giải thích ngắn gọn về giờ làm việc và nội dung công việc với Lưu Anh Kiệt, cô để lại cho anh ấy một chiếc chìa khóa rồi bảo anh ấy đến làm việc sau ba ngày.
Chiều hôm đó sau khi giao tài liệu, Đinh Mộ đi dạo quanh khu chợ bán lương thực, dầu ăn, gạo, mì, trái cây và rau củ quả gần kho để tìm hiểu về giá cả nhập hàng và quy định lấy hàng.
Vì cô không có kênh mua sắm thuốc, cho nên Đinh Mộ cố tình đi đường vòng và đi qua tất cả các hiệu thuốc trên đường về nhà.
Thuốc cảm, giảm ho, chống viêm, hạ sốt cho trẻ em và người lớn... Thuốc tiêu hóa, thuốc mỡ bôi ngoài da cho các trường hợp chấn thương, sát trùng, băng bó vết thương và các loại thuốc cơ bản khác có thể mua ở các hiệu thuốc.
Khi có nhân viên hỏi, Đinh Mộ nói dối mình mua cho tủ thuốc công ty, cô chất lên xe rồi cất thuốc vào không gian.
Những con phố gần khu dân cư thường có ít nhất hai hiệu thuốc, nhiều nhất có thể lên đến bốn hoặc năm hiệu thuốc. Để tránh gây chú ý, Đinh Mộ chỉ chọn mua ở một hoặc hai hiệu thuốc lớn trên mỗi con phố.
Cách một thời gian, Đinh Mộ lại tiếp tục mua sắm thêm thuốc, chia thành nhiều đợt. Bằng cách này, cô đã tích trữ khá nhiều loại thuốc mà các hiệu thuốc có thể bán.
Để tiện cho việc mua sắm vật tư, Đinh Mộ chủ động nhận nhiệm vụ chạy việc vặt trong đơn vị, một tuần ba, bốn ngày cô đều chạy ở bên ngoài.
Hôm nay, Đinh Mộ đến khu chợ bán buôn đồ dùng dã ngoại ở khu vực trung tâm thành phố.
Trong trận mưa lớn trước cực hàn và sự tan chảy của băng tuyết sau cực hàn, toàn bộ thành phố sẽ bị chìm trong nước trong một thời gian dài.
Sau khi tham quan và so sánh giá cả mấy cửa hàng, Đinh Mộ chọn một cửa hàng có quy mô khá lớn.
Nhân viên cửa hàng bước ra giới thiệu: “Hàng hóa trong cửa hàng đều do chính xưởng của chúng tôi sản xuất, chúng tôi có hợp tác cung cấp hàng cho các cơ quan nhà nước, đảm bảo chất lượng. Cô mua cho bản thân hay cho đơn vị vậy?”
“Mua cho đơn vị, cấp trên sẽ kiểm tra vào mùa lũ lụt năm sau, sếp nghe phong phanh nên dặn dò tôi chuẩn bị trước để đối phó với công tác kiểm tra.” Đinh Mộ tùy tiện nói dối.
Nhân viên cửa hàng hỏi về các mặt hàng cần thiết, bởi vì số lượng lớn, hơn nữa còn không xuất hóa đơn, cho nên bọn họ đã mặc cả một lúc.
Đinh Mộ mua bốn chiếc thuyền tiên phong dày dặn, chống mài mòn và va đập, bốn chiếc thuyền cao su, dây an toàn phòng cháy chữa cháy, dây leo núi, rìu cứu hỏa, ống nhòm tầm nhìn cao có chức năng nhìn đêm, lều trại, túi ngủ, tấm chống ẩm, chăn ngủ, cô mua mỗi loại một lượng lớn.
Thuyền tiên phong sử dụng nhiên liệu hỗn hợp xăng và dầu nhớt, cửa hàng tặng một số dầu nhớt, Đinh Mộ còn mua thêm khá nhiều.
Cửa hàng cần thời gian chuẩn bị hàng, Đinh Mộ cho địa chỉ kho hàng, hẹn giao hết hàng trong vòng một tuần.
Thông qua lần tìm hiểu cơ bản về chợ bán buôn gạo, mì, dầu ăn và rau củ quả lúc trước, Đinh Mộ quyết định đặc biệt nghỉ hai ngày phép năm để đặt hàng.
Chương 12: Bắt Đầu Kế Hoạch 9
Tại trung tâm cho thuê xe, Đinh Mộ thuê một chiếc xe tải Isuzu cỡ lớn để chở hàng.
Buổi chiều tan học con trai sẽ tự đi bộ về nhà, con gái đang học mẫu giáo được mẹ bạn học sống cùng nhà chung cư tiện đường đón về.
Thứ năm sáng sớm thức dậy, cô đưa bọn nhỏ đi học như thường lệ.
Đinh Mộ lái chiếc xe tải thuê được thẳng tiến đến khu chợ bán buôn rau củ quả.
Chợ bán sỉ rau củ quả vào buổi sáng tấp nập người qua lại, vô cùng náo nhiệt.
Từng sọt rau củ được xếp gọn gàng trước mỗi sạp, chỉ chừa chỗ cho người và xe đẩy đi qua ở giữa.
Các loại rau dưa như dưa leo, mướp, cà tím, đậu que, cà chua... Rau lá xanh như xà lách, cải diếp cá, cải thảo nhỏ... Gừng, tỏi, ớt khô... đủ loại, mỗi loại 300 cân.
Các loại thân rễ khoai lang, khoai tây, sơn dược, khoai môn, củ sen... Vừa có thể làm thức ăn chính, vừa có thể làm hạt giống, cần 500 cân.
Cô đã không còn quan tâm đến chuyện có phải là rau trái mùa hay không, đến ngày thiên tai tận thế, có thức ăn để ăn là tốt rồi, Đinh Mộ không còn kén chọn nữa.
Cô vừa đi vừa xem vừa mua, mua gần xong lại quay lại dẫn người bán hàng kéo hàng hóa chất lên xe tải.
Nhân lúc đếm hàng, Đinh Mộ lần lượt cất từng món hàng vào không gian, sau đó tiếp tục đi chợ ---- mua mua mua.
Hơn mười giờ rưỡi, số người đến chợ sỉ rau củ quả dần dần ít hơn.
Đinh Mộ dùng ý thức kiểm tra từng sọt rau bày trong không gian, cô đã mua khá nhiều rồi.
Cô lái xe đến khu chợ bán sỉ buôn trái cây cách đó không xa để mua trái cây.
Vào mùa đông, các loại trái cây trong nước không nhiều, bao gồm các loại quýt, cam, cam sành, quýt đường, mía, táo, lê, lê, xoài, kiwi, táo tàu, lựu, nho, sơn tra, bưởi... Đinh Mộ đều mua 300 cân.
Trái cây nhập khẩu rất đắt, Đinh Mộ không có ý định mua.
Đi vòng quanh chợ bán buôn trái cây cả buổi chiều, khi cô ra ngoài thì trời đã bắt đầu tối dần.
Mua rau củ quả và trái cây đã dùng hết hai mươi mấy vạn, trái cây là khoản lớn nhất, đúng là một ngày tiêu tiền như nước chảy, sau này cô sẽ từ từ bổ sung những thứ còn thiếu.
Đinh Mộ vội vàng về nhà mở cửa.
Cô con gái út Mai Đóa lao đến như một viên đạn đại bác: “Mẹ ơi, hôm nay con giúp đỡ bạn học cùng lớp ở trường mẫu giáo, cô giáo khen con đó.”
“Tiểu Mai Đóa nhà chúng ta đúng là một đứa bé ngoan thông minh và có năng lực!” Đinh Mộ không bao giờ tiếc lời khen ngợi con mình.
“Mẹ ơi, con tan học đến nhà cô Trương đón em gái, sau đó về nhà làm bài tập, con gần làm xong bài tập rồi ạ.” Mai Vũ Văn ngồi trên bàn ăn làm bài tập.
“Anh trai đúng là trợ thủ đắc lực của mẹ.”
Xoa đầu con trai, Đinh Mộ vô cùng tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ bên cạnh con cái.
Hôm nay quá mệt, cô ăn tối đơn giản, sau khi dỗ dành bọn họ rửa mặt đánh răng đi ngủ thì Đinh Mộ bước vào không gian, dọn dẹp vật tư mua sắm trong ngày.
Đinh Mộ xếp trái cây, rau củ theo loại vào từng thùng, đồng thời dán nhãn để dễ lấy.