Trong bữa ăn, Mai Ngạn Quân nói ngắn gọn với ba người Lam Vũ về những gì bọn họ thu hoạch được ở siêu thị hôm nay, nghĩ đến thời tiết ngày càng khắc nghiệt, anh lại hỏi ba người: “Hôm nay chúng tôi đã tìm được một số vật tư mang về, bếp gas và nồi niêu xoong chảo đều có cả rồi, ba người các cậu có muốn tự nấu ăn trong phòng không? Dù sao tự nấu cũng tiện hơn.”

Mai Vũ Văn nghe xong liền không nhịn được nói. “Anh Lam Vũ, anh Diêu Nghiêu, anh Gia Minh, ba anh cùng ăn cơm với nhà em đi? Em không muốn xa các anh đâu?”

Mai Đóa cũng làm loạn bên cạnh: “Con cũng không muốn xa ba anh trai, còn có Bình An và Thiểm Điện nữa.”

Lam Vũ quay đầu nhìn Diêu Nghiêu, Diêu Nghiêu nhìn Lý Gia Minh, Lý Gia Minh ho nhẹ vài tiếng, giọng điệu kiên định nói: “Anh cả, lúc trước ba người bọn em đã nói sẽ đi theo anh, chỉ cần anh và chị dâu không chê bọn em, thì bọn em sẽ luôn đi theo hai người!”

“Từ nay về sau anh chính là anh ruột của bọn em, cả đời này em sẽ bám lấy anh, chuyện sau này ba người bọn em lấy vợ thì anh và chị dâu phải để tâm đấy nhé!” Lam Vũ làm nũng nói.

Vì ba người bọn họ đều kiên quyết muốn ăn chung, nên chủ đề nấu ăn riêng đã được bỏ qua.

Sau bữa tối, Đinh Mộ lấy một ít mì ăn liền, lẩu tự sôi, xúc xích, một ít đậu phộng, hạt dưa,... đóng gói thành hai thùng lớn, để mấy người bọn họ mang về nhà ăn thêm khi đói.

Còn có hai thùng bia, Mai Ngạn Quân dặn bọn họ uống tiết kiệm thôi.

Sau bữa tối, Đinh Mộ và mọi người ngồi uống trà ở phòng khách.

Mai Ngạn Quân nói với ba người về việc sẽ ra ngoài vào buổi tối, đây là điều anh và Đinh Mộ đã bàn bạc khi trở về.

Tầng 7-9 của trung tâm mua sắm đều là khu ăn uống, bên trong chắc hẳn còn rất nhiều lương thực, thực phẩm, bọn họ không định lãng phí.

“Anh, để chị dâu ở nhà, em đi với anh nhé!” Diêu Nghiêu lo lắng mà ngồi thẳng dậy, Lý Gia Minh đã kể cho anh ấy nghe chuyện bọn họ suýt đụng độ với quân chính phủ trên đường về.

Lam Vũ nhìn ra ngoài trời tối om: “Đúng vậy, thời tiết bên ngoài xấu quá, chị dâu đi thì em không yên tâm!”

Lý Gia Minh cũng phụ họa ở bên cạnh, có thể thấy ba người bọn họ thật sự không yên tâm để Đinh Mộ đi cùng.

Nhưng Mai Ngạn Quân không thể nói cho bọn họ biết chuyện Đinh Mộ có không gian, có cô ở đó, hai người tìm kiếm vật tư sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Đinh Mộ ra hiệu bằng ánh mắt với Mai Ngạn Quân, anh chậm rãi nói: “Cô ấy tập luyện chăm chỉ như thế nào trong thời gian này thì mọi người đều thấy rõ mà, mưa bên ngoài nhỏ hơn rồi, chúng tôi có trang bị, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

Uống một ngụm trà, anh thay đổi vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Tôi không ở nhà, buổi tối còn cần các cậu trông chừng Kim Cương Lang ở tầng 20 nữa, đề phòng anh ta mò về lúc nửa đêm.”

Ba người đều lên tiếng đồng ý.

Mai Vũ Văn 9 tuổi, đã hiểu chuyện, Đinh Mộ không giấu giếm, nói với cậu bé chuyện tối nay bọn họ phải ra ngoài, bảo cậu bé ở nhà trông em gái ngủ sớm.

Sau khi thu xếp cho người nhà và chó, hai vợ chồng đeo ba lô, cầm đèn pin, nhẹ nhàng xuống cầu thang.

Mưa nhỏ hơn, nước dâng lên chậm hơn, từ chiều đến giờ mới dâng lên nửa bậc thang.

Bọn họ mặc áo mưa rồi đeo kính nhìn đêm có chức năng hình ảnh độ phân giải cao, hai người lặng lẽ chèo thuyền ra khỏi tiểu khu, rồi mới khởi động động cơ.

Bọn họ đi thẳng trên đường lớn, không đi đường vòng, Đinh Mộ quan sát xung quanh phía trước, Mai Ngạn Quân ở đuôi thuyền kiểm soát hướng và tốc độ.

Đêm đen không có ánh sáng, ngoài tiếng mưa thì chỉ có tiếng gầm rú của động cơ, cả hai người đều tập trung cao độ, không nói chuyện.

Chương 92: Cất Tất Cả Vào Không Gian

Đến cửa sổ đã mở lỗ sáng nay, mực nước đã ngang bằng với lỗ, hai người trèo vào, Mai Ngạn Quân cất thuyền xung phong ở phía sau.

Quan sát dấu hiệu đã làm khi rời đi, không có ai đến.

Hai người đi thẳng lên tầng 7, không bất ngờ, không có cửa hàng nào kịp khóa cửa.

Trận động đất đã làm đổ nhiều bảng hiệu của các cửa hàng, bàn chưa kịp dọn, thức ăn bị mảnh vụn kiến trúc và bụi đất phủ kín, bàn ghế bị người chạy trốn va đập nằm ngổn ngang dưới đất, các mảnh vỡ bát đĩa, thức ăn đổ ra khắp nơi..

Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân đi thẳng đến nhà bếp. Đây là một tiệm mì làm thủ công, hàng chục túi bột mì, các loại mì sợi bán thành phẩm, rau xanh, thịt… được chất đống trong nhà bếp. Đinh Mộ cất từng thứ vào trong không gian, ngay cả bình gas đã dùng một nửa cũng không bỏ qua.

Tầng 7 giống như một khu phố ẩm thực với các món ăn đặc sắc như lẩu, nướng tự chọn, bánh mì thịt heo ngon tuyệt, pizza, sushi và hai quán trà sữa.

Lên đến tầng 8 là một quán bar âm nhạc lớn, cũng là một nhà hàng tự chọn với nhiều loại thực phẩm phong phú như rau, thịt, trái cây và hải sản được bảo quản trong tủ đông lớn. Đinh Mộ nhìn mà thèm chảy nước miếng.

Cất! Cất! Cất tất cả vào trong không gian!

Đinh Mộ chịu trách nhiệm cất các loại thực phẩm có hạn sử dụng, trong khi Mai Ngạn Quân thu thập các vật dụng phụ trợ như bộ dụng cụ ăn uống mới, bình gas, bếp cồn... Những thứ anh cho rằng sau này có thể dùng được.

Tầng 9 là một nhà hàng Tây sang trọng lãng mạn, trong đại sảnh được thiết kế thành từng phòng riêng, môi trường riêng tư tinh tế khiến Đinh Mộ cảm thán, cô chưa từng đến một nhà hàng như vậy ăn cơm.

Đinh Mộ lén nhìn Mai Ngạn Quân, thấy anh không có biểu cảm gì trên mặt, bèn bĩu môi.

Đẹp hơn nữa thì sao chứ, trên mặt bàn chỗ nào cũng có mảnh vụn trần nhà rơi xuống, tiếc rằng bây giờ nơi này chẳng khác gì đống đổ nát.

Hai vợ chồng phối hợp nhịp nhàng, đi thẳng vào bếp sau, toàn là bít tết, rượu vang đỏ, rượu Tây nhập khẩu... Còn có các loại gia vị, rau, món tráng miệng, bánh mì, trứng, trái cây, thu hoạch rất phong phú.

Sau khi cất hết đồ trong nhà bếp, Đinh Mộ đến các phòng riêng để kiểm tra, trận động đất xảy ra lúc chưa đến buổi trưa, chắc nhà hàng Tây vẫn chưa mở cửa kinh doanh, trên mặt bàn đều vô cùng sạch sẽ.

Hai người hội hợp, Đinh Mộ hỏi Mai Ngạn Quân: “Bây giờ về luôn không?”

Mai Ngạn Quân cau mày trầm ngâm: “Mộ Mộ, từ trận động đất đầu tiên đến giờ, mất điện bao lâu rồi?”

“Ít nhất cũng hơn một tháng.” Đinh Mộ chợt hiểu ra. “Trung tâm thương mại có thiết bị phát điện!”

“Đi, chúng ta lên sân thượng xem thử.” Nói xong, anh nắm tay Đinh Mộ đi thẳng lên sân thượng.

Trên sân thượng là tầng thiết bị của trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại lớn này nằm ở khu vực sầm uất, hai tầng hầm là bãi đậu xe, tầng trên cùng được sử dụng làm tầng thiết bị.

Mai Ngạn Quân lấy dụng cụ ra mở cửa phòng thiết bị.

Bên trong lại có đặt một chiếc máy phát điện diesel công suất lớn, có dầu diesel dự trữ ở nhà kho bên cạnh nhưng không nhiều, chỉ có 15 thùng.

Đinh Mộ ước tính đại khái khoảng 20 tấn, cũng không ít.

Mai Ngạn Quân cất hết dầu diesel và thiết bị máy phát điện, hai người chuẩn bị trở về.

Bọn họ lại mặc áo mưa, đeo kính nhìn ban đêm, lái thuyền xung phong.

Thuyền xung phong rẽ vào con đường trước cổng tiểu khu, sắp về đến nhà rồi.

Sau một ngày một đêm bôn ba, Đinh Mộ đã buồn ngủ, cô định sáng mai sẽ ngủ nướng.

Đinh Mộ vừa ngáp một cái thì thuyền xung phong đã đi qua cổng tiểu khu.

Đúng lúc đó, động cơ đột nhiên tắt phụt.

“Sao...” Cô quay đầu lại định hỏi Mai Ngạn Quân có chuyện gì thì anh ra hiệu im lặng với cô rồi chỉ về phía trước.

Đinh Mộ nhanh chóng quay lại, cô thấy một ánh đèn đang nhanh chóng tiến về phía này từ chỗ cách đó không xa.

Là một chiếc thuyền xung phong, trên đó có một người, quá xa nên không nhìn rõ là nam hay nữ.

Gần hơn, gần hơn nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play