Trên thuyền xung phong chỉ có một người, nhìn dáng người là một người đàn ông.
Trên thuyền còn có một đống đồ, kính nhìn đêm nhiệt quét qua không thấy có người ẩn nấp bên trong.
Kim Cương Lang tầng 20! Anh ta đã trở về rồi!
Cô nhanh chóng quay đầu lại nói nhỏ với Mai Ngạn Quân: “Người đàn ông ở tầng 20, chỉ có một mình!”
Qua kính nhìn đêm, Mai Ngạn Quân cũng nhìn rõ đối phương, anh nhanh chóng cởi bỏ áo mưa, lấy một con dao găm ra từ trong không gian, tháo kính nhìn đêm rồi ném vào trong không gian.
Đinh Mộ cũng nhanh chóng lấy khẩu súng lục nhỏ mà Mai Ngạn Quân đã đưa cho cô ra, cô đã học cách sử dụng súng rồi.
Buổi tối khi rảnh rỗi, Mai Ngạn Quân sẽ dạy cô cách sử dụng và ngắm bắn, vì số đạn có hạn, bình thường cô chỉ luyện tập bằng đạn cao su, cho nên cô chưa từng bắn đạn thật.
Thuyền xung phong càng lúc càng gần, nắm bắt thời cơ, Mai Ngạn Quân lao tới, thuyền xung phong của đối phương mất lái rồi đâm vào một ngôi nhà bị sập một nửa do động đất, cả hai mất thăng bằng rơi xuống nước.
Đèn trên thuyền cũng tắt, xung quanh tối om.
Hai người nhanh chóng nổi lên mặt nước rồi vật lộn đánh đấm qua lại trong nước, Đinh Mộ nhìn mà tim đập chân run.
Không lâu sau, hai người vật lộn từ dưới nước men theo cầu thang sập một nửa đánh lên lầu.
Đinh Mộ lặng lẽ chèo thuyền đến gần, ở vị trí này hoàn toàn không nhìn thấy hai người đang đánh nhau trên lầu, cô đưa tay cất chiếc thuyền xung phong của Kim Cương Lang vào trong không gian.
Cô cẩn thận nhảy lên cầu thang đổ nát, kéo dây thuyền xung phong, cô cũng cất chiếc thuyền của mình vào trong không gian.
Đinh Mộ cầm súng trong tay, cô đi theo tiếng đánh nhau lên lầu, tim đập thình thịch, trong đầu không ngừng ép mình bình tĩnh, đừng căng thẳng.
Theo cầu thang, Đinh Mộ nhìn qua kính nhìn đêm, thấy hai người trong bóng tối vẫn đang đánh nhau dữ dội, cả hai bên đều cầm dao găm, Kim Cương Lang giả vờ đấm vào mặt Mai Ngạn Quân, tay trái cầm dao nhanh chóng chém vào cổ anh, Mai Ngạn Quân ngửa người ra sau tránh được chỗ hiểm, nhưng cánh tay bị cứa một đường.
Đinh Mộ kinh ngạc trợn tròn mắt, tim đập mạnh, cô lấy tay bịt chặt miệng, không dám thở mạnh, sợ Mai Ngạn Quân phân tâm.
Mai Ngạn Quân xoay người đến sau lưng Kim Cương Lang trong nháy mắt, siết tay thành nắm đấm đánh mạnh vào gáy anh ta, Kim Cương Lang lập tức mềm nhũn gục xuống đất bất tỉnh.
Đinh Mộ ném khẩu súng lục vào trong không gian, chạy tới dùng ý niệm nhanh chóng lấy một cuộn dây an toàn từ trong không gian ra đưa cho Mai Ngạn Quân.
Anh nhận lấy sợi dây, trói hai tay Kim Cương Lang ra sau lưng.
Đinh Mộ vẫn không yên tâm, cô lại lấy dây rút ra, trói tay anh ta từ cổ tay đến cẳng tay, từ mắt cá chân đến bắp chân, nhặt con dao găm rơi trên mặt đất lên rồi bỏ vào trong không gian.
Thấy Đinh Mộ cẩn thận như vậy, Mai Ngạn Quân không khỏi mỉm cười kéo cô sang một bên.
“Chồng, anh bị thương ở đâu vậy?” Ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người anh, Đinh Mộ lo lắng hỏi.
“Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu em. Mộ Mộ, em sang một bên đợi anh, anh còn có việc muốn hỏi anh ta.” Anh chỉ vào một chiếc ghế ở đầu cầu thang, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Thấy Đinh Mộ đi sang một bên, Mai Ngạn Quân rút dao găm ra, dứt khoát rạch một nhát vào đùi Kim Cương Lang.
Cơn đau dữ dội khiến anh ta tỉnh lại, vùng vẫy vài cái mới phát hiện mình bị trói chặt.
Anh ta bình tĩnh lại hỏi Mai Ngạn Quân: “Anh muốn làm gì?”
“Anh không cần biết tôi muốn làm gì, tôi có vài câu muốn hỏi anh, muốn bớt chịu khổ thì tốt nhất anh nên thành thật trả lời!” Mai Ngạn Quân cầm dao găm lướt qua lướt lại trên mặt và cổ Kim Cương Lang. “Có bao nhiêu người ở biệt thự Klein?”
Kim Cương Lang quay mặt đi, không nhìn anh, rõ ràng không hợp tác với câu hỏi của anh.
Chương 94: Xử
Mai Ngạn Quân đi đến phía sau anh ta, cầm bàn tay trái của anh ta lên rồi nhanh chóng cắt đứt ngón trỏ. “Anh là người thuận tay trái phải không, nếu không có tay trái thì sẽ thế nào?”
Cơn đau dữ dội bất ngờ khiến Kim Cương Lang rên lên một tiếng, mồ hôi túa ra như tắm, anh ta nhìn chằm chằm Mai Ngạn Quân với ánh mắt hung ác rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tổng cộng có 60 người, hiện tại biệt thự có 32 người, những người khác đã chết trong trận động đất và sóng thần rồi.”
“Mấy người cắt nguồn điện và mạng internet ở thành phố này à?”
Anh ta gật đầu.
Nhận được câu trả lời, anh tiếp tục hỏi: “Người liên lạc của mấy người ở đây là ai?”
Kim Cương Lang có vẻ hơi cứng đờ, sau đó trả lời: “Không có người liên lạc.”
Mai Ngạn Quân cười khẩy, anh giơ tay cắt đứt ngón tay cái trên bàn tay trái của anh ta, rồi tung một cú đấm, khiến tiếng kêu sắp bật ra của đối phương bị nuốt ngược trở lại.
Lúc này, Kim Cương Lang trông thật thảm hại, máu mũi chảy ròng ròng. “Anh nghĩ hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ người khác có đáng không?”
“Là ông trùm của biệt thự Klein, James và mấy tên đàn em của ông ta, bọn họ đều sống ở biệt thự Klein, ông ta đã giúp đỡ làm hộ chiếu và mua nhà cho chúng tôi ở đây.”
...
Nửa tiếng trôi qua, Mai Ngạn Quân đã hỏi xong những vấn đề anh muốn biết.
Cuối cùng, Kim Cương Lang thoi thóp nói: “Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, anh thả cho tôi đi! Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
“Muộn rồi, nếu thật sự như anh nói lúc đầu, anh chỉ là quay về sống yên ổn, thì tôi đảm bảo sẽ không động đến anh, nhưng anh không nên làm những việc không nên làm trên địa bàn của tôi!” Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, anh rút dao găm cắt cổ Kim Cương Lang.
Máu phun ra từ cổ Kim Cương Lang ngay lập tức, anh ta ngã xuống đất, co giật vài lần rồi không động đậy nữa.
Đinh Mộ đã quan sát toàn bộ cảnh tượng này, cô không cảm thấy những gì Mai Ngạn Quân đã làm quá tàn nhẫn, cô cũng không phải là người nhân từ nương tay.
Nếu như không diệt trừ những phần tử khủng bố này, khi tận thế đến, giữ bọn họ sống chỉ gây rối loạn mà thôi, làm điều này sẽ tốt cho bản thân các cô cũng như cho xã hội.
“Giờ chúng ta xử lý người này thế nào?”, Đinh Mộ bước tới hỏi Mai Ngạn Quân, anh đang cầm đao lau máu trên áo quần của Kim Cương Lang.
Mai Ngạn Quân cất dao găm, bình tĩnh khiêng một tấm ván từ đống đổ nát rồi dùng dây thừng trói Kim Cương Lang vào tấm ván, sau đó đẩy cả người lẫn ván xuống nước.
Lấy thuyền xung phong ra, Mai Ngạn Quân mặc lại áo mưa, tiểu khu nằm ngay phía xéo đối diện, không cần nổ máy thuyền xung phong, hai người dùng mái chèo nhẹ nhàng chèo về phía tiểu khu.
Về đến nhà, phòng khách chỉ bật một bóng đèn tiết kiệm điện mờ mờ, ba người Lam Vũ và Mai Vũ Văn đều chưa ngủ, bọn họ đang đợi ở phòng khách.
Hai người vừa vào nhà, Lam Vũ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. “Anh Quân, anh bị thương à?”
Mai Ngạn Quân trấn an: “Vết thương nhỏ thôi, đừng lo lắng.”
Đinh Mộ bảo bọn họ có chuyện gì lát nữa nói, rồi cô kéo anh vào phòng tắm thay quần áo.
Trên người anh có nhiều vết bầm tím, có một vết xước dài kéo đến khuỷu tay trên cánh tay phải, vết thương khá sâu, da thịt lẫn lộn, máu vẫn đang chảy ròng ròng.
“Không đau à? Vết thương sâu thế này!”, Đinh Mộ thấy anh bị thương mà không kêu một tiếng.
“Lúc nãy không đau, giờ mới bắt đầu đau, lát nữa bảo Diêu Nghiêu khâu vài mũi, cậu ấy biết khâu mà.” Mai Ngạn Quân không nói dối, trong môi trường căng thẳng, tinh thần tập trung cao độ thì tự nhiên sẽ phân tán cảm giác đau của cơ thể.