8 giờ sáng hôm sau, Đinh Mộ dậy nấu một nồi cháo lớn từ ngô và khoai lang được lấy ra từ không gian, rồi làm hai món phụ gồm cải bẹ xào trứng và đậu xanh xào.
Lúc ăn cơm Lam Vũ đã đề nghị đi ra ngoài tìm kiếm một số vật dụng và đồ ăn cần thiết cho cuộc sống hằng ngày, Đinh Mộ nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn đang nổi gió to, mưa còn rất lớn.
Diêu Nghiêu nhìn trời bên ngoài đang mưa to tầm tã, lo lắng nói: “Bên ngoài gió to mưa lớn, đi ra ngoài như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
“Nhưng nếu bây giờ không đi thì chờ sau khi mưa gió tạnh sẽ có rất nhiều người ra ngoài tìm vật tư.” Đinh Mộ nghĩ như vậy liền nói.
Lý Gia Minh nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó phân tích nói: “Càng đông người thì sẽ xảy ra càng nhiều tranh chấp, dù sao thì bây giờ mọi người đều không bị thiếu vật tư, nhưng hai ba ngày nữa đồ ăn sẽ cạn kiệt, nếu cứ chờ chính phủ phản ứng lại, sau đó triệu tập nhân viên tổ chức huy động vật tư, rồi bố trí nhân viên phân phối thì không biết phải chờ đến khi nào nữa.”
Cuối cùng Mai Ngạn Quân quyết định, sau khi ăn xong sẽ đi ra ngoài một chuyến, nếu bây giờ không đi, thì khi đợi nước dâng lên sẽ nhấn chìm mọi thứ, đến lúc đó thật sự sẽ không còn cái gì cả.
Trong nhà có hai đứa trẻ và hai con chó, Kim Cương Lang ở tầng 20 có thể sẽ quay trở lại trong lúc mà mọi người không có ở đây.
Để Lam Vũ và Diêu Nghiêu ở lại nhà, vừa ra đến cửa, Mai Ngạn Quân lại gọi hai người vào thư phòng, sau đó lấy ra kính viễn vọng nhìn ban đêm có độ phân giải cao và hai khẩu súng bắn tỉa cỡ lớn có ống giảm thanh từ trong không gian rồi đưa cho hai người họ.
“Lam Vũ phụ trách quan sát kĩ cửa nhà tiểu khu từ ban công 1701, còn Diêu Nghiêu thì phụ trách canh giữ hướng sau núi từ ban công 1702, để đề phòng có người tiến vào từ hai nơi đó.”
Dừng một chút, lại nghĩ đến khả năng nào đó, anh tiếp tục nói: “Nếu người đó quay lại trong lúc chúng tôi đi vắng, một khi hắn tiến vào trong phạm vi tầm bắn thì hai người cứ trực tiếp đánh gục, toàn lực mà ứng phó, không cần phải để hắn sống sót.”
Hai người thu dọn đồ đạc vào trong túi rồi bước ra khỏi phòng.
Mai Ngạn Quân lấy ra một chiếc thuyền tấn công từ trong không gian, sau đó đổ đầy nhiên liệu vào đó.
Lam Vũ mở cửa, Đầu Trọc và Dương Thiển Vân từ 1801 đi xuống.
Đinh Mộ hỏi mục đích họ đến đây làm gì, hai người họ đều tới để hỏi khi nào thì tầng 17 sẽ ra ngoài tìm kiếm vật tư, đến lúc đó gọi hai người họ đi cùng với.
Mai Ngạn Quân đeo túi đồ lớn trên người rồi đẩy chiếc thuyền tấn công ra ngoài.
Đầu Trọc vừa nhìn thấy anh, lập tức chân chó mà bước tới: “Anh, có phải anh muốn ra ngoài không? Để em đi cùng anh.”
Sau khi xác nhận nhóm người Đinh Mộ chuẩn bị ra ngoài, hai người liền lên lầu lấy áo mưa rồi đưa cho Đinh Mộ, Lý Gia Minh và Mai Ngạn Quân mỗi người một bộ, để thuận tiện cho việc di chuyển.
Mặc xong áo mưa, hai người trên lầu cũng mặc xong áo mưa đi xuống.
Mọi người đi xuống tầng tám thì gặp một đôi nam nữ đang dọn đồ lên, người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, đầu hơi hói, bụng bia, còn người phụ nữ khoảng 30 tuổi, có làn da tinh tế trắng nõn, dáng người khá tốt.
Hai người họ nhìn không giống cha con, cũng không giống vợ chồng.
Trên khuôn mặt mũm mĩm của người đàn ông hiện lên nụ cười ôn nhu, nói với Mai Ngạn Quân: “Mọi người muốn đi à?”
Mai Ngạn Quân nhàn nhạt trả lời: “Ừm!”
“Bên ngoài mưa to gió lớn, sợ là không được an toàn lắm!” Người đàn ông nhíu mày nói.
Mai Ngạn Quân tùy ý nói vài câu qua loa.
Trong khi hai người đang nói chuyện, người phụ nữ phía sau người đàn ông đó nhìn qua nhìn qua mọi người vài lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Mai Ngạn Quân.
Một đôi mắt hạnh liếc mắt đưa tình, nhu tình như nước, trong mắt chứa đầy dục vọng.
Chương 88: Thu Thu Thu
Sau khi nói vài câu khách sáo xong, người đàn ông đó kéo người phụ nữ kia chủ động tránh sang một bên để cho đám người Đinh Mộ đi qua.
Đinh Mộ đi ngang qua trước mặt cô ta thì nhìn thấy ánh mắt người phụ nữ đó vẫn đang dán chặt vào trên người Mai Ngạn Quân thì ánh mắt cô hơi lóe lên rồi rũ mí mắt xuống.
Một đêm trôi qua, nước đã dâng đến tầng bảy.
Mai Ngạn Quân trèo lên từ cửa sổ cầu thang, sau đó đặt thuyền tấn công xuống và buộc dây.
Mấy người đàn ông lên trước, sau đó là Dương Thiến Vân, cuối cùng là Đinh Mộ.
Cô trèo lên trên cửa sổ, rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua, người phụ nữ đó đứng ở góc cầu thang, để lộ ra nửa khuôn mặt nhìn ra ngoài.
Khóe miệng Đinh Mộ nhếch lên một nụ cười lạnh, mạt thế đến, người chết trước là thánh mẫu và kỹ nữ!
Khi thuyền rời khỏi tiểu khu, Dương Thiến Vân là người chuyển đến đây sớm nhất, nên cô ấy tương đối quen thuộc với khu vực này, cô ấy là người chỉ đường, đi xa hơn tiểu khu một chút là đến trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại nằm trên khu đất cao, từ tầng 1 đến tầng 5 là bán đồ trang sức, quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm, còn từ tầng 6 đến tầng 7 là một nơi có địa hình lớn với vốn đầu tư từ nước ngoài.
Mọi người đều đến trung tâm mua sắm này, tòa nhà được được bao phủ bởi pha lê.
Bốn phía của trung tâm mua sắm đều được bao quanh bởi các tòa nhà văn phòng, dưới sự chỉ dẫn của Dương Thiến Văn, Mai Ngạn Quân di chuyển thuyền vòng ra phía sau cầu thang của tòa nhà, sau đó đục một cái lỗ lớn trê cửa kính.
Đầu Trọc và Lý Gia Minh dẫn đầu trèo vào, tiếp đến là Dương Thiến Văn, cuối cùng là Mai Ngạn Quân, anh thuận tay đem thuyền cho vào trong không gian.
Nước đã ngập đến tầng 6, các kệ hàng ở tầng 1 của siêu thị đã bị nhấn chìm, sau đêm nay, nước sẽ tràn vào tầng 6.
Mọi người chia nhau ra hành động, Đinh Mộ đem hết những gì mình nhìn thấy ở bên ngoài mà không bị ướt thì cô đều cho vào trong không gian.
Đầu Trọc và Dương Thiến Văn trực tiếp lấy đồ ăn mang đi, nào là gạo, bột mì, mì sợi, còn có các loại đồ khô, lạp xưởng, cá mặn, thịt khô gà, thịt khô vịt…
Đinh Mộ đang cẩn thận tìm những vật dụng cần thiết hằng ngày thì đột nhiên nhìn thấy Đầu Trọc vội vã chạy tới, cô tưởng rằng anh ấy có chuyện gì.
Khi đến gần, anh ấy mỉm cười với Đinh Mộ, không nói hai lời, liền lấy ra một chiếc túi da rắn, sau đó quét hết toàn bộ băng vệ sinh trên kệ vào trong túi da rắn, phía dưới kệ thì bị dính nước nhưng anh ấy cũng không bỏ qua, lấy từ trong ba lô ra túi ni lông rồi bỏ riêng vào đó, sau đó lại nhét vào túi da rắn, rồi buộc miệng túi lại, bê lên cầu thang phía sau tầng rồi đặt nó xuống.
Đinh Mộ bị hành động này của anh ấy làm cho chết lặng, cô nhìn không ra anh chàng này vẫn là một người đàn ông tốt và có trách nhiệm đấy.
Phía sau có một cánh cửa nhỏ, đẩy cửa ra đi vào, bên trong chứa đựng những vật dụng cần thiết hàng ngày, là một nhà kho nhỏ, trên kệ chứa đầy hàng hóa, hàng tồn kho cũng có rất nhiều.
Vật dụng hàng ngày, thực phẩm, gia vị, cô vươn tay chạm vào, toàn bộ thứ trên kệ để hàng đều biến mất trong nháy mắt, tất cả đều được cho vào trong không gian.
Phía sau nhà kho bên tay phải còn có một cánh cửa khác là lối thoát hiểm, khi Đinh Mộ đẩy cửa ra, một luồng khí lạnh tràn ra.
Mát quá! Thì ra đây là một căn phòng ướp lạnh, tất cả đồ bên trong đều là thực phẩm đông lạnh, bao gồm các loại nguyên liệu làm món lẩu thịt viên, sườn lợn, bít tết, gà, còn có các loại thực phẩm đông lạnh khác.
Cô lấy túi da rắn ra, chọn một ít rồi bỏ vào, cho đến khi đựng đầy túi da rắn thì thôi, còn thừa thì cô cho vào trong không gian.