Bầu không khí càng ngày càng nghiêm túc, anh ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Nếu mấy người đã lựa chọn tin tưởng tôi thì tôi cũng nói sự thật cho mấy người biết. Các cậu cũng thấy được thời tiết thay đổi trong khoảng thời gian gần đây. Tôi vô tình biết được một thông tin cơ mật: Ngày mạt thế sắp đến rồi. Tương lai chắc chắn sẽ còn có những thiên tai khủng khiếp hơn. Sau này, chúng ta có thể sống sót hay không đều rất khó nói, cho nên chúng ta phải thu thập đầy đủ vốn để sống sót trong tương lai.”

“Phi. Em đã nói thời tiết thật sự bất thường, thật sự ngày mạt thế sắp tới rồi!” Lam Vũ, người có tính cách linh hoạt lập tức thay đổi thái độ, hùng hùng hổ hổ nói.

Diêu Nghiêu ngẫm nghĩ rất lâu: “Đội trưởng. Tại sao lại nghe đáng sợ như vậy chứ? Ngày mạt thế sắp đến rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lý Gia Minh nghe xong, cũng mở to mắt nhìn Mai Ngạn Quân.

“Tôi với chị dâu của các cậu đã có chuẩn bị từ trước rồi. Chỉ cần tôi còn sống một ngày thì sẽ không để các cậu thiếu một miếng ăn. Tôi sẽ bảo vệ các cậu giống như các con của mình vậy.” Mai Ngạn Quân bảo đảm nói.

Sau đó, anh lại nói thêm: “Tất nhiên, nếu bất kỳ ai có ý định nào khác thì cũng đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác.”

Ba người lại tiếp tục thề hứa đảm bảo. Mai Ngạn Quân cũng không để lộ ra những tác dụng khác của không gian, mà chỉ để bọn họ biết được trong tay anh có nắm giữ vũ khí với vật tư sinh hoạt.

Sau khi thành thật với nhau xong, tất cả mọi người cùng nhau đi xuống tầng đến phòng 1701 để nghiên cứu mấy bản vẽ đó.

Khi anh về đến nhà, hai đứa trẻ vẫn còn đang ngủ trưa chưa dậy.

Cùng lúc đó anh gọi Lâm Trí Viễn từ trên tầng 18 xuống. Khi Lâm Trí Viễn đi xuống tầng thì Đầu Trọc giống như một cái đuôi nhỏ cùng đi xuống với ông ấy.

Ở trong lòng Đầu Trọc, chỉ cần anh trai của anh ấy ở tầng 17 có chuyện gì thì anh ấy lập tức sẽ là người đầu tiên xuất hiện.

Đinh Mộ nghi ngờ liệu có phải cả ngày anh ấy đều để mắt trên lỗ mắt mèo ở trên cửa hay không.

Như thường lệ sau khi pha trà cho mọi người uống, Lâm Trí Viễn ngồi xuống, Mai Ngạn Quân lập tức đưa cho ông ấy một vài bản vẽ.

Lâm Trí Viễn lấy kính lão ở trong túi áo ra và đeo vào: “Đây là sơ đồ mặt bằng của nhà máy điện đô thị, đằng sau có mấy bản là sơ đồ mặt bằng phòng máy tính và cơ trạm của các nhà nhà mạng lớn trong thành phố. Làm sao mấy người có được?”

Lam Vũ cười như kẻ trộm gà: “Ở tầng 20, trong phòng Kim Cương Lang. Chú Lâm, chú không thể tưởng tượng được đâu?”

“Anh ta muốn làm gì?” Lâm Trí Viễn vô cùng tức giận hỏi.

“Chú Lâm, chú lại đây nhìn cái này đi!” Mai Ngạn Quân lại đưa ra một hành trình đầy chữ.

Lâm Trí Viễn chỉnh lại kính: “Đây là lộ trình của các lãnh sự của các nước thành viên Đông Phi đến thành phố chúng ta để khảo sát!”

“Đúng vậy. Chúng ta chỉ cần xâu chuỗi lại tất cả những có được thì sẽ rõ ràng.” Mai Ngạn Quân cầm chén trà lên uống một ngụm lớn và tiếp tục nói: “Kết hợp với sơ đồ và lộ trình này, theo như phân tích của tôi thì nhóm Kim Cương Lang đã tấn công các cơ trạm của các nhà mạng lớn trong thành phố trong trận mưa lũ đầu tiên. Bởi vì thành phố hiện đại đều được trang bị các thiết bị tiên tiến nên cơ bản không trang bị máy phát điện diesel. Trong trận mưa lớn đó, phòng máy tính của hệ điều hành đã bị nước tràn vào khiến cho thiết bị sợi quang học bị ngâm trong nước và ngừng hoạt động. Điều này đã tạo cơ hội cho các phần tử phạm tội. Một khi mạng lưới bị hỏng thì sẽ không có cách nào có thể sửa chữa trong một thời gian ngắn được. Và trận động đất sau đó đã làm cho sợi quang học được chôn dưới mặt đất hoàn toàn đứt gãy và sụp đổ. Bọn chúng còn lợi dụng trận động đất để phá huỷ thiết bị cung cấp điện chính của nhà máy điện, khiến cho thành phố bị mất điện trong một thời gian dài.”

Chương 86: Cùng Nghiên Cứu

Anh cầm tờ lịch trình đó và tiếp tục nói: “Mà mục đích của việc làm như vậy của họ là các lãnh sự của các nước thành viên Đông Phi đến Dương Thành khảo sát, phỏng vấn. Khó trách anh ta lại giao cho chúng ta căn cứ của anh ta ở Đông Phi mà anh ta không ở, hóa ra là vì anh ta đã đến đây rồi.”

Lý Gia Minh nghĩ thời gian của hành trình chỉ diễn ra vào mấy ngày gần đây, khó hiểu nói: “Vậy anh cảm thấy bọn họ có thành công không?”

Mai Ngạn Quân nói: “Mấy lãnh sự đến ở khách sạn là ngày trước động đất một ngày, bọn họ đã lên kế hoạch lâu như vậy và chuẩn bị mấy chục nhân viên để phá huỷ toàn bộ hệ thống điện của thành phố. Tôi cảm thấy bọn họ chắc chắn đã thành công.”

Lâm Trí Viễn gõ ngón tay liên tục trên tờ giấy, nói: “Dù thành công thì bọn họ cũng chưa chắc có thể sống sót sau trận động đất và sóng thần.”

“Đợi tình hình mặt nước ổn định thì chúng ta lại đi đến biệt thự Klein để thăm dò xem sao.” Mai Ngạn Quân nói.

“Được. Mấy người thanh niên trai trẻ các cậu tự mình sắp xếp, nhớ một điều rằng chú ý an toàn! Nhà tôi vẫn còn có một chiếc thuyền xung khích, nhưng mà không còn nhiều nhiên liệu. Mấy đứa muốn dùng thì cứ lấy đi.” Lâm Trí Viễn nói xong thì quay trở về tầng 18.

Mấy người còn lại thì ở trong phòng khách bàn bạc cụ thể. Trải qua một ngày bôn ba mệt nhọc, Đinh Mộ không thể chịu được nữa nên quay về phòng ngủ trưa để nghỉ ngơi.

Buổi tối Mai Ngạn Quân giữ Đầu Trọc lại ăn cơm. Trong bữa cơm, anh ấy liên tục khen Đinh Mộ nấu ăn ngon không ngừng.

Mai Ngạn Quân không phải người bình thường. Từ cách nói chuyện của anh ấy là anh lập tức biết được rằng anh ấy đang có chuyện. Sau khi ăn cơm xong, anh gọi anh ấy vào thư phòng rồi hỏi thẳng anh ấy.

Đầu Trọc lắp bắp và có chút xấu hổ nói rằng khí ga không còn nên không có lửa nấu cơm. Trong nhà cũng không trang bị bình gas nên buổi trưa cả nhà ba người chỉ có thể ăn mì tôm sống.

Mai Ngạn Quân thấy anh ấy không giống nói dối và cũng biết ngày họ dọn đến cũng mang không nhiều hành lý, an ủi nói: “Không phải chuyện gì lớn. Chị dâu của cậu vẫn còn một bình gas dự phòng trong bếp. Một lát nữa cậu cầm lên mà dùng. Đợi khi nào có thể đi ra ngoài thì chúng ta sẽ đi lấy một ít bình ga để nấu ăn hoặc lấy bếp về.”

Đầu Trọc lấy tay quyệt nước mắt vào quần áo trên người: “Anh. Cảm ơn anh rất nhiều. Là do em quá vô dụng nên luôn liên lụy đến anh.” Nói xong anh ấy lập tức ôm lấy Mai Ngạn Quân.

Mai Ngạn Quân giãy giụa đẩy anh ấy ra: “Được rồi, khó khăn chỉ là tạm thời, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn.”

Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, Đinh Mộ ở phòng bếp thu dọn bát đũa.

Mai Ngạn Quân đi vào và nói chuyện của Đầu Trọc với cô. Đinh Mộ không có ý kiến gì. Dù sao gia đình Đầu Trọc cũng đến từ khi tái định cư tạm thời. Cả gia đình chỉ mang theo mấy túi hành lý nên khả năng đồ ăn mang theo cũng không nhiều.

Đợi đến lúc có thể đi ra ngoài thì bọn họ có thể cùng đi ra ngoài tìm kiếm đồ dùng mang về. Vì nhóm bọn họ có rất nhiều người, sẽ phải ăn uống dùng rất nhiều đồ nên không thể để miệng ăn núi lở.

Mai Ngạn Quân lấy một bình ga ở trong không gian mang ra ngoài, Đinh Mộ lại chuẩn bị một bao 50 cân gạo, một vài túi mì sợi, rau dưa đóng gói, thịt khô, trứng gà, xúc xích và một số thứ khác.

Đầu Trọc nhìn Đinh Mộ chuẩn bị chỗ thức ăn này cho anh ấy thì cảm động muốn rớt nước mắt.

Buổi tối, sau khi Đinh Mộ tắm rửa xong đi ra ngoài thì Mai Ngạn Quân đã nằm trên giường. Anh đang vô cùng hào hứng giở ra mấy quyển tạp chí mà anh đã lấy được từ tầng 20.

Thấy cô đi ra ngoài, anh còn kéo cô đến để cùng nhau nghiên cứu khiến cô suýt chút nữa tức nôn ra máu.

Sau khi nghiên cứu xong cô mệt mỏi đến mức ý định muốn ngồi dậy cắn chết anh cũng biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play