Mai Ngạn Quân đi đến bên cửa, tháo ba lô sau lưng, lấy ra một số công cụ, thao tác một hồi trên ổ khóa cửa, cửa mở ra.
Hai người nhanh chóng lùi lại. Lý Gia Minh tiến lên. Mai Ngạn Quân lấy ra một chiếc đèn pin mini đưa cho anh ấy.
Lý Gia Minh nhận lấy và bật đèn pin mini ở cửa phòng rồi cẩn thận chiếu vào bên trong, đôi mắt sắc bén của anh ấy nhìn chằm chằm vào từng nơi mà đèn pin chiếu qua.
Bỗng nhiên, anh ấy như phát hiện ra điều gì đó, tiến đến trước cửa ngõ phòng khách, ngồi xổm xuống, đổi đèn pin mini thành đèn pin cường độ mạnh. Anh ấy quay lưng về phía mọi người, không thể nhìn rõ anh ấy đang nhìn gì ở phía trước.
Chỉ thấy anh ấy quỳ gối trên mặt đất, tay sờ soạng một hồi dưới tủ giày, lấy ra một thứ gì đó, quay người ra hiệu cho mọi người xem, một chiếc hộp đen nhỏ, có kích thước bằng hai bao diêm, trên đó còn có một sợi dây nhỏ nối liền.
“Là bom hẹn giờ siêu nhỏ!” Lam Vũ nói nhỏ: “Chị dâu, chị đừng xem thường quả bom nhỏ này. Một khi nó phát nổ, tòa nhà này có thể biến thành đống đổ nát ngay lập tức.”
Đinh Mộ âm thầm hít một hơi, người trên tầng 20 này thật độc ác.
Lý Gia Minh lại vào nhà lục soát từng nơi cẩn thận, ngoài quả bom ở cửa ra vào thì những nơi khác không có gì khác thường.
Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, mấy người nhanh chóng phân công hợp tác, lục soát các phòng.
Cửa sổ được che bởi tấm rèm dày, phòng khách rất tối. Đinh Mộ lấy ra vài chiếc đèn tiết kiệm năng lượng công suất lớn đặt khắp phòng khách.
Phòng khách bỗng chốc trở lên sáng sủa, cô cẩn thận quan sát phòng khách, ngoài ghế sofa, bàn trà thì không có thêm đồ đạc nào khác, bàn được dọn dẹp rất sạch sẽ, thùng rác có thùng mì ăn liền, một ít vỏ bánh quy, chai nước đã uống hết.
Có một ngăn tủ dưới bàn cà phê, bên trong có một chồng tạp chí.
Đinh Mộ cầm lên xem, suýt chút nữa phun máu mũi vì trang bìa, mấy quyển bên dưới đều là tạp chí cùng loại.
Cô không khỏi ngắm nhìn, mặt xinh da trắng dáng đẹp, dáng người uốn lượn như rắn, chỗ cần lõm thì lõm, chỗ cần lồi thì lồi, thật là đẹp mắt.
“Đang xem gì mà say sưa thế?” Giọng nói của Mai Ngạn Quân truyền đến. Đinh Mộ sợ hãi run lên, cuốn tạp chí rơi xuống đất, cô có chút xấu hổ vì bị bắt gặp.
Không kịp ngăn cản, Mai Ngạn Quân đã cúi xuống nhặt lên, liếc nhìn trang bìa của cuốn tạp chí, sau đó lại nhìn Đinh Mộ với vẻ nghi ngờ, nghiêm nghị nói: “Loại đồ vật không lành mạnh này, anh giữ hộ em.”
Nói xong không đợi Đinh Mộ phản bác, tất cả đều bị anh thu vào không gian.
Trên mặt đất vẫn còn vài tờ giấy rơi ra từ cuốn tạp chí, Mai Ngạn Quân nhặt lên xem kỹ, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
Đinh Mộ thấy vậy vội hỏi: “Mấy tờ giấy này là gì?”
Anh trả lời một cách mơ hồ: “Có lẽ anh hiểu tại sao anh ta quay lại rồi!”
Nói xong anh lại lấy ra cuốn tạp chí vừa cất vào không gian, cầm từng cuốn lật đi lật lại, lại tìm ra mấy tờ giấy kẹp bên trong.
Đinh Mộ tiến lên xem, chỉ thấy trong đó có hai bản vẽ mặt bằng, trên đó lần lượt ghi rõ nguồn điện và phòng máy chủ của một số nhà khai thác mạng lớn.
Cô giật mình, những người này rốt cuộc muốn làm gì?
Lúc này, ba người Lam Vũ phụ trách lục soát các phòng khác cũng ra ngoài, bọn họ chỉ tìm thấy vài cuốn sổ đỏ trong ngăn kéo phòng ngủ chính.
Lật ra xem có hai quyển là phòng 2001 và 2002 tầng 20, còn có một quyển là biệt thự Klein.
Không đúng, nghe bọn họ nói chuyện thì người này là trùm buôn vũ khí, trong nhà chắc phải cất giấu vũ khí mới đúng, tại sao mấy người Lam Vũ lại không tìm thấy?
Đinh Mộ nhìn quanh mấy phòng, lại đi tới phòng vệ sinh của phòng ngủ chính, cách bố trí giống hệt kiểu nhà 1701, nhìn mình trong gương nhà vệ sinh.
Chương 84: Thành Thật Với Nhau
Cô nở một nụ cười với chính mình trong gương, phía sau gương là đường ống thoát nước, ở vị trí này của đường ống thoát nước vừa có một lỗ kiểm tra, chiếc gương dùng để che đi lỗ kiểm tra không đẹp mắt.
Nhìn theo tấm gương lên trần nhà vệ sinh, khu Đông Châu số 1 đều là nhà có đồ đạc, mà đồ đạc đều được thiết kế thống nhất.
Trong đó, trần nhà vệ sinh và nhà bếp đều sử dụng tấm tổ ong có giá trị cao, đẹp và thoáng khí, đồng thời có hiệu quả chống thấm và chống bẩn rất tốt.
Nhưng trần nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính của phòng 2001 rõ ràng là khác so với nhà của họ, sau đó cô lại đến phòng vệ sinh công cộng và nhà bếp, tất cả đều được thay thế bằng tấm nhôm dễ tháo lắp.
Có gì đó mờ ám! Rất mờ ám!
Cô vội vàng gọi Mai Ngạn Quân đang nghiên cứu bản vẽ ở phòng khách: “Anh Quân, anh qua xem này, trần nhà vệ sinh với nhà bếp không giống nhà mình.”
Mấy người Mai Ngạn Quân nghe Đinh Mộ nói vậy vội vàng chạy lại xem, quả nhiên không giống nhà mình.
Lý Gia Minh tìm một chiếc ghế đứng lên, cẩn thận tháo một tấm nhôm, dùng đèn pin soi chiếu. Anh ấy đột nhiên hít một hơi khí lạnh, toàn là vũ khí đạn dược các loại.
Đinh Mộ chỉ vào phía sau tấm gương: “Nhìn vào bên trong này nữa.”
Lam Vũ tìm thấy một khẩu súng bắn tỉa lớn bên trong, sờ vào có cảm giác quen thuộc khiến anh ấy vô cùng vui mừng.
Sau đó bọn họ lại tháo trần nhà bếp và nhà vệ sinh còn lại ra xem, toàn là các vũ khí trang bị.
Trần nhà được cải tạo đặc biệt, khả năng chịu lực gấp trăm lần tấm nhôm thông thường.
Lam Vũ nhớ tới một cuốn sổ đỏ khác của phòng 2002 đã lục ra được, trợn to mắt nói: “Vậy 2002 bên cạnh thì sao?”
Mấy người nhìn nhau, vẫn dùng cách cũ mở cửa bên cạnh.
Lần này Đinh Mộ không đi theo xem, cô ngồi ở phòng khách 2001, nhìn một đống vũ khí trang bị trên mặt đất, có cái từng thấy trên phim truyền hình, nhưng phần lớn là chưa từng thấy.
Bốn người Mai Ngạn Quân nhanh chóng trở lại, số lượng tìm kiếm được ở 2002 ít hơn một chút, cũng là vũ khí và trang bị.
“Nhiều vũ khí trang bị như vậy, làm sao bây giờ?” Đinh Mộ rất muốn thu hết vũ khí vào không gian nhưng có ba người Lam Vũ ở đó.
Mai Ngạn Quân nghe Đinh Mộ nói, nhìn lướt qua ba người Lam Vũ, ngồi xổm xuống đưa tay chạm vào những trang bị này, một đống lớn vũ khí trên mặt đất lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Lam Vũ trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm Mai Ngạn Quân, nửa ngày không nói nên lời.
Lát sau Lý Gia Minh lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: “Đội trưởng, anh có năng lực đặc biệt ư!”
Mai Ngạn Quân gật đầu trước lời khen của anh ấy, nói: “Đúng vậy. Đây là năng lực không gian của tôi. Lần trước khi chấp hành nhiệm vụ ở Đông Phi thì vô tình có được nó.”
“Đồ đạc ở biệt thự đó đều nằm trong tay anh sao?” Trong đầu Lam Vũ lập tức bắt kịp tiết tấu.
“Đúng vậy, là tôi!” Mai Ngạn Quân thản nhiên nói.
“Đội trưởng, trong biệt thự có nhiều vũ khí và vật tư như vậy……” Diêu Nghiêu bình tĩnh nói và hai người còn lại gật đầu phụ họa theo.
Ánh mắt sắc bén của Mai Ngạn Quân nhìn mấy người họ, nghiêm nghị nói: “Hy vọng mấy người giữ bí mật về năng lực không gian của tôi và chuyện vũ khí ở đây. Mấy người chỉ có thể giấu ở trong lòng và không được phép nói cho bất kỳ ai, ngay cả với Lâm Trí Viễn. Chuyện này chỉ có năm người chúng ta biết đến thôi.”
Đôi mắt Lam Vũ sáng ngời, nghiêm túc nói: “Đội trưởng, ba người chúng em từ khi ra trường vẫn luôn đi theo anh. Mấy năm nay anh đối xử với chúng em như thế nào thì chúng em đều biết rõ. Anh coi chúng em như con cái, như người thân trong gia đình. Từ khi anh bắt đầu đưa chúng em đến nơi này thì mấy người chúng em đã thề rằng dù có chết cũng vẫn đi theo anh.”
Hai người Diêu Nghiêu với Lý Gia Minh cũng nhiệt tình bày tỏ thái độ.
Sống chung mấy năm, Mai Ngạn Quân rất tin vào nhân phẩm và tính cách của mấy người họ.