Hôm nay hai chú chó không cần huấn luyện, nằm rất ngoan ở trong phòng đọc sách. Đinh Mộ thưởng cho chúng một cái đùi gà to và hai quả trứng, cô đã hỏi Mai Ngạn Quân về liều lượng cho chúng ăn rồi.

Ba người Lam Vũ ngửi thấy mùi thơm mà đến, vừa vào cửa không cần chào hỏi mà cứ thế xông vào bếp lấy chén múc cơm.

Mai Ngạn Quân đi vào phòng đọc sách thấy bọn trẻ đang xem say mê, liền bước lên tắt máy tính bảng.

Thấy vẻ mặt không cảm xúc của ba mình thì lũ trẻ im bặt, chỉ có Thiểm Điện dùng ánh mắt bất mãn nhìn về phía anh, trong miệng kêu ư ử. Mai Ngạn Quân trừng mắt, lập tức Thiểm Điện liền rụt lại, cả đám ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng sách.

Đinh Mộ lấy nước chanh đông lạnh trong tủ lạnh ra, rót cho mỗi người một ly.

Bắt đầu ăn, mấy người Lam Vũ đã sớm thèm chảy nước miếng đến khô vì mùi thơm rồi, chỉ chờ Mai Ngạn Quân ra lệnh là đôi tay liền nâng lên ăn lấy ăn để.  

“Chị dâu đúng là đầu bếp chuyên nghiệp! Món ăn có màu sắc, hương vị đầy đủ, trông rất ngon miệng, vừa thơm lại vừa ngon!” Lý Gia Minh kẹp một miếng thịt lợn ba chỉ, lời khen ngợi từ tận đáy lòng.

Lam Vũ đã ăn đến toát mồ hôi trán: “Chị dâu không chỉ nấu ăn ngon mà còn học rất nhanh, mới học Quân Thể Quyền chưa được bao lâu mà giờ đã có thể đấu với chúng em rồi, e là sau này đội trưởng cũng không phải là đối thủ của chị dâu.”

“Từ khi ăn cơm chị dâu nấu, em thấy tinh thần sảng khoái mỗi ngày, vết thương trên tay đã hoàn toàn không còn cảm giác đau nữa.” Diêu Nghiêu thành thật nói.

Lý Gia Minh nhìn Đinh Mộ, người đang ngồi ở phía bên kia, nói chân thành: “Chị dâu làm việc dứt khoát, không dây dưa, sự tự tin và mạnh mẽ toát ra từ chị luôn có thể tiếp thêm sức mạnh cho mọi người.”

Đinh Mộ nghe thấy họ đang ăn cơm còn không ngừng tâng bốc.

“Các cậu dồi dào năng lượng quá nhỉ? Ăn cũng không thể bịt miệng các cậu lại được à?” Mai Ngạn Quân liếc nhìn họ một cách lạnh lùng.

Lam Vũ đảo mắt: “Chị dâu của em không chỉ hiền lành, tốt tính mà còn rất có năng lực, chỉ có đội trưởng của chúng ta mới xứng với chị dâu.”

Mọi người vừa ăn vừa nói cười, món thịt lợn luộc cay khiến mọi người toát mồ hôi, lại uống một ngụm nước trái cây ướp lạnh, sự mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần đều tan biến hết, bù lại sự kinh sợ vào lúc sáng.

Sau bữa ăn, vẫn là một vài người thay phiên nhau rửa bát dọn dẹp, Mai Ngạn Quân dặn họ rửa xong thì lên sân thượng.

Vợ chồng anh lên sân thượng trước, Mai Ngạn Quân lấy cánh cửa ra khỏi không gian và đặt nó sang một bên. Cả hai nhìn xuống biển nước bên dưới, những con phố thường ngày tấp nập xe cộ thì giờ đây đã ngập trong nước.

Mai Ngạn Quân thấy ba người Lam Vũ đi lên, bèn chỉ vào cánh cửa dựa vào tường và nói với họ: “Tôi định lắp cánh cửa này vào cầu thang tầng 17.”

Lý Gia Minh chu đáo hơn hai người kia: “Anh, anh sợ người ở tầng 20 quay lại giữa đêm à?”

Mai Ngạn Quân gật đầu: “Đó là một trong những lý do, cậu sẽ biết lý do khác sau một thời gian nữa.”

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống những hạt mưa đá lớn, mấy người vội vàng khiêng cửa vào cầu thang.

Còn chưa kịp đóng cửa chống cháy trên sân thượng thì những hạt mưa đá đã biến thành cơn mưa đá to bằng quả trứng gà rơi xuống.

Mọi người vội vàng đóng cửa lại và khiêng cửa xuống nhà.

Đinh Mộ lo lắng cửa sổ nhà sẽ bị đập vỡ, vội vàng chạy về nhà.

Khi mở cửa, hai đứa trẻ không sợ hãi mà tò mò chạy ra ban công nhìn ra ngoài, Đinh Mộ giục bọn nhỏ tránh xa cửa sổ.

Họ quan sát kỹ khắp nơi trong nhà, phát hiện cửa sổ không bị ảnh hưởng, đúng là tiền nào của nấy, đồ đắt hơn thì vẫn tốt hơn.

Chương 82: Lên Tầng 20

Đúng lúc này, một tia chớp dài như rồng xuất hiện trên đường chân trời, sau đó là tiếng sấm “ầm ầm”. Tiếp theo, tia chớp càng ngày càng sáng và dày đặc hơn, tiếng sấm càng ngày càng to hơn.

Mưa đá bên ngoài rơi lộp độp như tiếng pháo nổ, tiếng kính vỡ, tiếng gió rít.

Toàn bộ bầu trời tối đen như mực, mưa đá to bằng quả trứng gà không ngừng rơi xuống.

Mưa đá rơi khoảng mười phút rồi mới dừng lại, trên mặt nước bên ngoài phủ một lớp mưa đá dày đặc.

Mưa đá vừa tạnh, gió lớn cùng với mưa lớn lại trút xuống, bầu trời dần sáng lên, không khí oi bức biến mất trong nháy mắt.

Nhóm người lắp đặt cửa cầu thang đã hoàn thành việc lắp đặt, cánh cửa có bốn chìa khóa, mỗi nhà một chìa.

Mai Ngạn Quân, Diêu Nghiêu và Lý Gia Minh cùng nhau lắp đặt camera và hệ thống báo động chống trộm mà anh mua từ cảng Thanh Châu lên cửa, kết nối với nhà 1702, để họ có thể phát hiện bất kỳ vấn đề nào ngay lập tức.

Cài đặt cửa xong, Mai Ngạn Quân nói với Đinh Mộ rằng anh sẽ lên tầng 20 để do thám tình hình, sau đó anh quay lại phòng, lấy thiết bị từ không gian.

Đinh Mộ muốn đi theo xem thử, Mai Ngạn Quân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Về sau, tận thế đến thì họ sẽ phải đối mặt với nhiều tình huống khắc nghiệt khác nhau, luyện tập nhiều hơn là điều cần thiết.

Vì vậy, anh chuẩn bị thêm một bộ đồ cho Đinh Mộ và tự tay mặc áo chống đạn cho cô, cài cẩn thận từng chiếc cúc áo. Hai tay anh đầy ý xấu mà bóp ngực cô mấy lần. Dưới ánh mắt hung dữ của Đinh Mộ, anh lại đội mũ bảo hiểm chống nổ cho cô rồi đưa cho cô một tấm khiên bảo vệ.

Bản thân anh lấy ra một chiếc ba lô, cho vào đó một vài thứ rồi hai người bước ra khỏi phòng.

Mai Vũ Văn và Mai Đóa vẫn đang xem phim hoạt hình trên máy tính bảng. Mai Đóa thấy Đinh Mộ mặc như vậy đi ra, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đi đánh quái vật à?”

Đinh Mộ chưa kịp mở lời thì đã nghe Mai Ngạn Quân nói trước: “Đúng vậy, ba và mẹ đi đánh quái vật. Đóa Đóa và anh trai ở nhà ngoan nhé.”

Anh nói xong, lại quay sang Mai Vũ Văn và nói: “Ba mẹ phải đi một chuyến, con và em gái chơi một lúc rồi đi ngủ trưa, không được ra khỏi nhà trước khi ba mẹ về.”

Mai Vũ Văn liếc mắt nhìn Đinh Mộ, cô gật đầu với cậu bé.

Ba người Lam Vũ đã đợi sẵn ở cầu thang, thấy Đinh Mộ được trang bị đầy đủ vũ trang, họ cười nói: “Đội trưởng, lấy được bộ đồ này ở đâu vậy? Sao lại đầy đủ thế!”

Mai Ngạn Quân lần lượt phân phát đồ bảo hộ cho họ: “Bớt nói nhảm, mau mặc vào đi!”

Ba người nhanh chóng mặc áo chống đạn, mũ bảo hiểm chống nổ. Mai Ngạn Quân lấy ra từ ba lô ba con dao găm đa năng ném cho họ.

Lý Gia Minh ngạc nhiên hỏi: “Đội trưởng, anh còn lấy được cả cái này nữa!”

“Dùng để phòng thân.” Mai Ngạn Quân không nói thêm lời nào, dẫn đầu đi lên tầng 20.

Đinh Mộ biết rõ thực lực của bản thân mà đi ở phía sau đội.

Lên đến tầng 20, Mai Ngạn Quân đi đầu lấy ra đèn pin điện cường độ mạnh, quan sát kỹ lưỡng xung quanh hành lang một lúc lâu, rồi gật đầu ra hiệu cho phía sau.

Diêu Nghiêu cầm chiếc hộp đen tiến lên nhanh chóng, dừng lại trước cửa phòng 2001, đặt hộp xuống rồi mở thiết bị bên trong.

Đinh Mộ đã nhận ra, Diêu Nghiêu là người phụ trách kỹ thuật của họ nên trình độ IT của cậu ấy rất siêu.

Sợ Đinh Mộ không hiểu, Lam Vũ quay đầu nhỏ giọng nói với cô: “Đây là để gây nhiễu tất cả các thiết bị điện tử bên trong.”

Cô gật đầu tỏ ý hiểu. Diêu Nghiêu ấn một lúc trên thiết bị, giơ ngón tay cái về phía Mai Ngạn Quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play