Xem xét một lúc, lại nhìn xuống dưới lầu từ vị trí đặt thứ này, anh trầm giọng nói: “Đi thôi, thứ này có vấn đề, chúng ta xuống trước đã.”

Trở lại tầng 17, bọn họ không về nhà ngay mà gõ cửa phòng  1702.

Người mở cửa là Lam Vũ, anh ấy cười hì hì, “Lão đại, chị dâu, sao hai người lại đến đây?”

Mai Ngạn Quân không nói nhảm với anh ấy mà nói thẳng rằng: “Cậu nói Diêu Nghiêu mang theo đồ nghề lên nhà anh, anh lên tầng gọi Lâm lão xuống một chuyến, có chuyện rồi.”

Lam Vũ vừa nghe có chuyện, sắc mặt trở nên nghiêm túc, anh ấy quay đầu chạy vào phòng gọi Diêu Nghiêu, sau đó bọn họ lao lên tầng 18 như một cơn gió.

Đinh Mộ nhìn mà thầm giơ ngón tay cái lên, tốc độ này, khả năng hành động này, thật đúng là được huấn luyện bài bản!

Diêu Nghiêu xách theo một chiếc hộp đen đến phòng khách nhà Đinh Mộ, anh ấy lấy một chiếc máy giống như máy tính xách tay từ bên trong ra.

Lý Gia Minh thành thạo đi ra ban công mở công tắc tấm pin năng lượng mặt trời, cắm điện cho máy.

Sau khi Mai Ngạn Quân trở về ngồi xuống, ánh mắt anh không rời khỏi chiếc hộp máy nhặt được trên sân thượng.

Đinh Mộ nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cô lập tức đưa hai đứa nhỏ và chó con vào thư phòng học bài, cô đóng cửa thư phỏng lại, dặn dò hai anh em Mai Vũ Văn không được ra ngoài nếu cô không gọi.

Cô rót mấy cốc trà rồi ngồi xuống bên cạnh Mai Ngạn Quân.

Chẳng mấy chốc, Lâm Trí Viễn cũng từ tầng 18 đi xuống.

Còn có đầu trọc đi theo sau ông ấy, anh ấy đúng là một người cung cấp thông tin có tố chất chuyên nghiệp, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, một khi có gió thổi cỏ lay đều không thể qua mắt anh ấy.

Thấy anh ấy, Mai Ngạn Quân cũng không nói gì, trực tiếp đưa đồ trên tay cho Lâm Trí Viễn. “Lâm lão, chú xem đi, đây là cái gì?”

Lâm Trí Viễn nhận lấy xem, trong lòng ông ấy chấn động, sắc mặt lập tức nghiêm nghị nói: “Máy thu tín hiệu vệ tinh gián điệp siêu nhỏ! Cháu tìm thấy nó ở đâu vậy?”

“Trên sân thượng, vị trí đặt thứ này tương ứng với phòng ngủ chính của căn nhà 2001.”

Sắc mặt Lâm Trí Viễn trở nên u ám, giọng nói mang theo sự tàn nhẫn: “Kim Cương Lang Long Phi! Là cậu ta!”

Ông ấy đưa đồ trên tay cho Diêu Nghiêu, rồi nói với anh ấy: “Cậu thử xem có thể giải mã được không.”

“Vâng!” Diêu Nghiêu nhận lấy đồ, anh ấy lại lấy vài dụng cụ ra từ trong hộp, kết nối vào máy, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím.

Không để mọi người đợi lâu, Diêu Nghiêu ghi một chuỗi số xuống giấy rồi đưa cho Mai Ngạn Quân.

“Là kinh độ và vĩ độ, tìm kiếm xem là nơi nào?” Mai Ngạn Quân cau mày nói.

“Tìm thấy rồi.” Diêu Nghiêu phóng to bản đồ trên màn hình cho mọi người xem.

“Biệt thự Klein!” Lâm Trí Viễn trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Mai Ngạn Quân hỏi: “Ở đâu vậy?”

“Cách chỗ này không xa.” Lâm Trí Viễn bưng tách trà lên uống một ngụm, tiếp tục nói: “Cách nơi này chỉ khoảng nửa tiếng lái xe, đó là một khu biệt thự lưng chừng núi, dựa núi cạnh sông, chủ yếu là người nước ngoài sống ở đó, cũng có một số ít các đại gia giàu có sống ở đó”

“Đội trưởng, chúng ta tìm cơ hội đến nơi này thăm dò xem sao?” Lý Gia Minh nhìn chằm chằm vào kinh độ, vĩ độ và bản đồ trên màn hình.

Mai Ngạn Quân nghĩ đến chuyện thiên tai sắp đến, anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng ta cần bàn bạc việc này kỹ lưỡng, đợi tình hình lũ ổn định, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ mới đi được.”

“Chú từng đọc tài liệu cấp trên đưa xuống, Kim Cương Lang này chưa bao giờ là người hành động đơn độc, lần này rất có thể cả nhóm cậu ta đều đến, chỉ là không biết mục tiêu của bọn chúng là gì.” Lâm Trí Viễn bổ sung.

Nghe vậy, Mai Ngạn Quân kiên quyết nói: “Cho dù là gì, chỉ cần bọn chúng đến, đừng hòng sống sót mà rời khỏi đây!”

Chương 80: Lắp Cửa Ở Cầu Thang

Lam Vũ im lặng nãy giờ bỗng chỉ tay lên tầng trên ra hiệu: “Đội trưởng, chúng ta lên lật tung sào huyệt của anh ta đi.”

“Không vội, anh còn phải chuẩn bị thêm một số thứ, Kim Cương Lang rất thận trọng, xông thẳng vào sẽ không an toàn.”

Lâm Trí Viễn dặn dò: “Các cậu phải cẩn thận, phải nắm chắc rồi mới đi, người này có bản lĩnh đầy mình, không thể xem thường được đâu.”

Mọi người đồng ý, gần trưa, Lâm Trí Viễn cũng không nói thêm gì nữa, ông ấy lập tức đứng dậy rời đi.

Đầu trọc đứng dậy, gãi đầu rồi nói với Mai Ngạn Quân: “Anh, có việc gì cần đến em,  thì anh cứ nói nhé, em về ăn cơm trước đã.”

Mai Ngạn Quân gật đầu với anh ấy.

Diêu Nghiêu dọn dẹp các thiết bị trên bàn, Lý Gia Minh phụ trách cuộn dây dẫn dữ liệu.

Mở cửa phòng đọc sách ra, lũ trẻ và hai chú chó đang say sưa xem phim hoạt hình được tải xuống trên máy tính bảng.

Mai Vũ Văn thấy Đinh Mộ mở cửa, liền hỏi: “Mẹ, mọi người xong việc rồi ạ?”

Đinh Mộ thấy cậu bé ngoan ngoãn trông chừng em gái và hai chú chó tốt như vậy, bèn cười và gật đầu: “Ừ, xong rồi. Con và em gái muốn xem tiếp trong phòng đọc sách hay ra ngoài phòng khách xem?”

Mai Vũ Văn quay lại nhìn em gái và hai chú chó đang chìm đắm trong phim hoạt hình: “Xem ở đây đi ạ!”

“Được rồi, mẹ đi nấu cơm, nấu xong sẽ gọi hai con.” Cô nói xong, rồi đóng cửa phòng đọc sách lại.

Trở lại phòng khách, Mai Ngạn Quân đang dọn dẹp ly chén trên bàn, không thấy Lam Vũ và hai người kia.

“Mọi người đều về rồi à?”

“Em nấu cả cơm cho mấy người Diêu Nghiêu nữa nhé, một lát nữa họ sẽ qua ăn.” Anh nói xong, liền mang cốc chén vào bếp.

Đinh Mộ đi theo vào bếp, cô lấy nồi vo gạo nấu cơm. Mai Ngạn Quân ở bên cạnh chuyên tâm rửa ly chén.

Cô lấy đậu cove ra từ không gian, bỏ gân hai bên, cắt thành từng khúc.

Đinh Mộ nghĩ đến phần tử nguy hiểm ở tầng 20 và nước lũ đang tràn lên tầng 7, bèn nói: “Chồng ơi, em nghĩ nên lắp cửa ở cầu thang. Như vậy sẽ không ai có thể tùy tiện lên đây, chúng ta sẽ an toàn hơn.”

“Không thành vấn đề, ăn cơm xong anh sẽ bảo mấy người Lam Vũ cùng lắp.” Mai Ngạn Quân thấy Đinh Mộ nói có lý, suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

“Nhưng bây giờ đi đâu để tìm được cánh cửa phù hợp? Lên dỡ cửa tầng 20 xuống à?” Trước đây vì bận rộn mà cô đã quên đặt làm cửa cầu thang rồi, thật là sai sót mà.

Mai Ngạn Quân lau khô ly đã rửa và cất đi, dùng khăn lau nước trên mặt bàn, nói: “Không cần đâu, trước đây anh đã đặt làm rồi, giờ đang để trong kho. Em không nhắc thì anh cũng quên chuyện này.”

Đinh Mộ quay lại nhìn đôi bàn tay thon dài của anh đang dùng khăn lau cốc, cô liền bắn ra một tràng khen ngợi.

Mai Ngạn Quân bị khen đến nỗi khóe miệng nở nụ cười, nịnh nọt đến gần: “Em còn gì cần anh giúp không?”

Đinh Mộ không khách sáo với anh, sai anh đi bóc tỏi và rửa rau.

Cô lấy từ không gian ra một con cá rô phi nặng bốn cân, cá đã được làm sạch, bảo Mai Ngạn Quân lọc xương, cắt cá thành từng lát mỏng, trưa nay bọn họ sẽ ăn cá kho tộ.

Mai Ngạn Quân có kỹ thuật dùng dao cực tốt, từng lát cá mỏng đều được cắt rất đều.

Cắt xong lát cá, cô lại lấy ra một miếng thịt ba chỉ, bảo anh tiếp tục cắt thành từng miếng vuông không quá to cũng không quá nhỏ, để làm kho tàu.

Nấu cơm xong, chuẩn bị xong món ăn kèm thì Đinh Mộ chuẩn bị nấu đồ ăn.

Bật đi bật lại bếp gas nhiều lần mà không bật được, hết gas rồi.

Vì vậy, cô lại sai Mai Ngạn Quân thay bình gas siêu to 50kg đã được chuẩn bị sẵn trong bếp từ trước. Cô ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn kỹ cách thay, nếu lần sau cần thay nữa thì cô có thể tự làm được.

Cô dùng hai cái chảo xào rau cùng lúc, làm một món đậu cove xào khô, thịt ba chỉ kho tàu, cá lát hấp, rau cải xào, chưa đầy nửa tiếng thì bốn món đã được dọn ra bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play