Đinh Mộ nhẹ nhàng trở về tầng 17, nói nội dung thông báo với mọi người, cô bảo mọi người nhanh chóng về nhà tích trữ nước.
“Thùng trong nhà nhỏ như vậy, làm sao tích trữ đủ nước dùng cho mấy ngày đây?” Bà Vương cảm thấy lo lắng.
Đây chính là một vấn đề, mỗi nhà mỗi hộ nhiều nhất cũng chỉ có ba, bốn thùng nhựa, một ngày ba bữa cơm, lượng nước cần dùng trong năm ngày, thật sự không đủ.
Hơn nữa, liệu nước có thể khôi phục đúng hạn sau năm ngày hay không vẫn là một ẩn số, bây giờ thời tiết nóng nực, bọn họ chỉ ngồi không thôi cũng đổ mồ hôi nhễ nhại, không tắm rửa thì cũng phải lau người đúng không, đi vệ sinh xong không xả nước à?
Không có nước, thật sự không sống nổi.
“Chỉ có thể ra ngoài mua bồn chứa nước thôi.” Mai Ngạn Quân đưa ra giải pháp.
Đầu trọc nghe xong thì mắt sáng lên, anh ấy vỗ tay nói: “Đúng rồi, bồn chứa nước có dung tích lớn, bây giờ ra ngoài mua luôn đi.”
Mai Ngạn Quân hỏi anh ấy: “Cậu biết chỗ nào có bán không?”
“Biết chứ, em quen ông chủ đó, nhưng hơi xa, không biết bây giờ đường có dễ đi không.”
Trong thành phố hiện đại, không ai đi mua bồn chứa nước cả, anh ấy nghĩ đến việc mua bồn chứa nước phải vượt qua khoảng cách ba khu vực.
Trải qua động đất, bão lớn và lốc xoáy, chỉ sợ tình trạng mặt đường còn tồi tệ hơn nữa.
Đầu trọc nghĩ đến chuyện này thì có chút nản lòng.
“Không sao, anh đi chung với cậu!” Mai Ngạn Quân vỗ vai anh ấy rồi quay sang nói với Lâm Trí Viễn và những người khác: “Trong thời gian này, mọi người ra ngoài có thể mua thêm lương thực thì cứ mua về tích trữ đi, mất điện lâu như vậy, bây giờ nước cũng bị cắt rồi, nói không chừng ngày nào đó gas cũng bị cắt luôn đấy, chắc chính phủ bên kia gặp phải rắc rồi lớn, cũng phải chuẩn bị bếp lò nấu ăn trước nữa.”
Lâm Trí Viễn không nói gì, ông ấy chỉ gật đầu rồi bảo bọn họ đi sớm về sớm.
Đinh Mộ về phòng lấy bánh quy và sữa để bọn họ tiện ăn trên đường, đầu trọc nhận lấy nói lời cảm ơn rồi cùng Mai Ngạn Quân xuống lầu rời đi.
Hai người bọn họ lái chiếc xe Van của đầu trọc ra khỏi cửa, Mai Ngạn Quân dừng xe ở một nơi hẻo lánh, quay đầu lại nói với đầu trọc: “Xuống xe đi!”
Đầu trọc ngơ ngác, “Anh, xe có vấn đề gì à?”
“Không, bảo cậu xuống xe thì cứ xuống xe đi.” Nói xong, Mai Ngạn Quân mở cửa xe bước xuống.
Đầu trọc thấy anh xuống xe, anh ấy cũng đành phải xuống theo, vừa đóng cửa lại, thì anh ấy thấy Mai Ngạn Quân đặt tay lên nắp capo của chiếc xe Van nhỏ.
Sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra, chiếc xe Van nhỏ biến mất ngay tại chỗ, đầu trọc ngạc nhiên đến mức suýt rơi cả cằm xuống đất.
Mai Ngạn Quân cất chiếc xe Van rồi vác đầu trọc đang đờ người ra lên vai, dịch chuyển tức thời đến gần nơi bán bồn chứa nước.
Đầu trọc nhìn cảnh vật trước mắt thay đổi chỉ trong nháy mắt, tốc độ quá nhanh, hồn anh ấy vẫn còn chưa theo kịp.
Ngay khi anh ấy muốn hỏi gì đó, thì Mai Ngạn Quân lại biến chiếc xe Van cũ nát của anh ấy ra, mở cửa xe, ngồi lên ghế lái, thấy đầu trọc vẫn còn đứng bên cạnh, thì nói: “Nhanh lên, lên xe!”
Đầu trọc trợn mắt há hốc mồm, bước cùng tay cùng chân lên xe, quay đầu nhìn Mai Ngạn Quân với vẻ mặt ngây dại rồi hỏi với giọng kinh hãi: “Có phải anh ăn mất hồn phách của anh cả tôi rồi không?”
Mai Ngạn Quân thầm buồn cười, cố tình trêu chọc anh ấy “Đúng vậy, nếu cậu nói ra bí mật của tôi, thì tôi sẽ ăn cả cậu và những người ở tầng 17, 18 luôn đó!”
Đầu trọc kinh hãi đưa cả bàn tay vào miệng, nước mắt không ngừng tuôn trào trên khuôn mặt búp bê của anh ấy, nghẹn ngào nói: “Anh đã ăn mất anh trai tôi rồi, xin anh đừng làm hại chị dâu và cháu trai cháu gái của tôi, anh muốn làm chuyện gì thì tôi sẽ làm thay anh.”
Chương 74: Chạm Mặt
“Đàn ông con trai chảy máu không chảy nước mắt, nhìn cậu xem có chút tiền đồ nào không.” Mai Ngạn Quân thấy đầu trọc không chịu nổi cú sốc, thì bất đắc dĩ giải thích với anh ấy: “Đây là một năng lực đặc biệt của anh, chỉ có cậu biết thôi đó.”
“Anh, anh không sao đúng không?”
Mai Ngạn Quân gật đầu.
“Anh, yên tâm đi! Em nhất định sẽ giữ bí mật cho anh, tuyệt đối không để người thứ hai biết chuyện này!” Đầu trọc nghiêm túc thề với trời, anh ấy rất vui mừng vì Mai Ngạn Quân xem trọng mình như vậy, còn nói bí mật quan trọng như vậy cho anh ấy nghe.
Anh ấy quyết định sau này sẽ nhất định phải ôm chặt đùi của anh cả.
Không lâu sau, dưới sự chỉ dẫn của đầu trọc, chiếc xe Van dừng lại trước một cửa hàng bán bồn chứa nước.
Đầu trọc quen thuộc bước vào chào hỏi ông chủ, anh ấy nói rằng sẽ giới thiệu một mối làm ăn lớn cho ông chủ.
Sau khi hỏi giá của bồn chứa nước, đầu trọc đã phát huy tài ăn nói của mình, anh ấy thành công mua toàn bộ tám bồn chứa nước còn lại trong kho của ông chủ, trong đó có bốn bồn là thép không gỉ 304 dùng cho thực phẩm.
Mai Ngạn Quân lấy hơn năm vạn tiền mặt ra từ trong xe để thanh toán, đầu trọc lại tiếp tục nài nỉ ông chủ tặng thêm một số van và ống cho mỗi bồn chứa nước, anh ấy nói một địa chỉ nhận hàng khá hẻo lánh rồi yêu cầu ông chủ sắp xếp xe giao hàng ngay lập tức.
...
Đinh Mộ ở nhà vừa cùng mấy người phụ nữ ở tầng 18 lái xe đến siêu thị xa hơn để mua sắm.
Sau khi trở về, Đinh Mộ không muốn mang nhiều đồ nặng lên lầu, nên cô bảo Dương Thiến Vân và những người khác lên lầu trước.
Áng chừng mấy người đã lên đến tầng 18, Đinh Mộ cất đồ mua trong xe vào không gian, cô chỉ xách một chiếc túi trông có vẻ to nhưng thực ra rất nhẹ trên tay.
Khi leo lên đến tầng 3, Đinh Mộ cảm thấy có người ở phía sau, cho nên cô giả vờ dừng lại nghỉ ngơi rồi quay đầu lại nhìn.
Nhìn một cái, Đinh Mộ bị dọa giật cả mình, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lặng lẽ đi theo phía sau.
Đinh Mộ không biết anh ta muốn làm gì, cho nên cô xách túi né sang một bên nhường cho anh ta đi trước.
Khi đi ngang qua cô, người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, Đinh Mộ cũng nhân cơ hội nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.
Cao mét tám mấy, da mặt lộ ra ngoài có màu đồng cổ, mắt một mí, đôi mắt dài nhỏ, sống mũi cao, gương mặt góc cạnh, lạnh lùng kiên nghị pha lẫn vẻ hung ác.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô một lúc, Đinh Mộ không biết anh ta muốn làm gì, cô giả vờ nhấc chiếc túi rất nặng rồi chuyển từ tay phải sang tay trái, âm thầm làm tư thế phòng thủ.
Người đàn ông liếc nhìn động tác của cô, khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, sau đó nhấc chân tiếp tục đi lên lầu.
Đinh Mộ nghiêng tai nghe một chút, cảm thấy người đàn ông đã đi xa, thì cô mới tiếp tục leo lên lầu.
Lên đến khúc cua tầng 17, cô nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai không biết đang nói gì trước mặt Mai Ngạn Quân, tay trái của Mai Ngạn Quân túm lấy cổ áo anh ta, tay phải siết chặt nắm đấm đấm nhanh vào mặt người đàn ông, rồi đẩy người đàn ông ra.
Đinh Mộ chợt hiểu ra, chắc người đàn ông bị đánh là tay buôn vũ khí quân sự ở tầng 20 mà mấy người Mai Ngạn Quân từng nói.
Lúc này cả hai đều đã nhìn thấy Đinh Mộ trên cầu thang, người đàn ông đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, anh ta cười nham hiểm với Đinh Mộ rồi quay đầu đi về phía cầu thang.
“Sao lại xảy ra xung đột với anh ta thế?” Đinh Mộ lo lắng hỏi.
Mai Ngạn Quân nhận lấy túi trong tay cô, “Không có gì, anh ta lắm mồm nói những điều không nên nói, muốn đưa mặt ra ăn tát ấy mà.”
“Anh đã mua được bồn chứa nước chưa?” Cô không hỏi thêm nữa, chuyện đàn ông thì để đàn ông tự giải quyết với nhau.