Người đông, thức ăn cũng nhiều, một bàn không đủ chỗ nên cô định dọn hai bàn.
Các món thịt được chuẩn bị gồm thịt khâu nhục, sườn hấp tương đậu, thịt gà hầm với nấm đông cô mộc nhĩ, thịt bò xào dưa leo xắt sợi, cá hố kho tàu, cà tím kho tàu, cô cũng xào thêm hai món rau, bí đao xào và rau muống xào tỏi, mỗi phần được chia làm hai dĩa.
Cô nấu cơm được một nửa, Vạn Lạc Vân có thể đã nhận được chỉ thị của đầu trọc nên cô ấy dẫn con gái đến hỗ trợ.
“Chị dâu, chồng em bảo chị đang nấu ăn, bảo em xuống giúp chị, thật sự ngại quá đi mất, hôm qua đã làm phiền chị dâu lắm rồi, hôm nay lại đến làm phiền chị nữa.” Vạn Lạc Vân vẫn khách sáo như vậy.
Nấu ăn không hề khó đối với Đinh Mộ, cô thường tự mình giải quyết mọi việc chứ không muốn làm phiền người khác.
Cô rất vui khi có người đến phụ giúp, cho nên giao cho bọn họ mấy việc rửa và cắt rau, còn cô chịu trách nhiệm nấu chính là được rồi.
Hai chiếc bàn được kê trong phòng khách rộng rãi. Vạn Lạc Vận nhanh nhẹn bê thức ăn lên bàn, rồi cô ấy lên lầu gọi mọi người ở phòng 1802 xuống ăn cơm.
Đinh Mộ thấy cô ấy là một người phụ nữ siêng năng.
Cô còn nấu thêm gan heo trộn với thức ăn của chó cho Bình An và Thiểm Điện, thêm một cây xúc xích nữa.
Mọi người vẫn chưa xuống nhưng hai chú chó con đã bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Đàn ông ngồi một bàn, phụ nữ và trẻ em ngồi một bàn, mọi người vui vẻ ngồi xuống, chuẩn bị ăn.
Đinh Mộ thầm nghĩ, càng về sau thức ăn càng khan hiếm, mọi người muốn ăn no bụng cũng là chuyện khó.
Ăn cơm xong, mấy đứa nhỏ chạy ra ngoài chơi trước. Đinh Mộ treo vài chiếc đèn LED tiết kiệm năng lượng sạc điện trên tường hành lang cửa ra vào, bọn nhỏ nhanh chóng hòa nhập, chơi đùa vui vẻ với hai chú chó.
Dương Thiến Vân và Vạn Lạc Vận tranh nhau vào bếp rửa bát, dọn dẹp nhà bếp. Cô thực sự không thích rửa bát nên không khách sáo với bọn họ, để bọn họ dọn dẹp.
Mấy người đàn ông ngồi trong phòng khách trò chuyện, Đinh Mộ pha một ấm trà cho bọn họ.
Lâm Trí Viễn nhấp một ngụm trà, cau mày nói: “Nghe Diêu Nghiêu nói có người chuyển đến tầng 20?”
Mai Ngạn Quân suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Là Long Phi, bây giờ chỉ có mình anh ta, không biết mục đích anh ta trở về lần này là gì?”
“Không phải cậu ta vẫn luôn nước ngoài à? Thông tin nhận được nói rằng cậu ta đã buôn bán vũ khí ở Đông Phi trong những năm gần đây, việc kinh doanh vô cùng phát đạt.” Lâm Trí Viễn vô thức nghiêm giọng nói.
“Lần trước phá hủy một căn cứ buôn bán vũ khí quân sự cũng không nhìn thấy cậu ta, nghe nói cậu ta phụ trách căn cứ đó, có lẽ lúc đó cậu ta đã không còn ở Đông Phi nữa.”
Lâm Trí Viễn lấy một bao thuốc lá từ túi áo trước ngực ra, rút một điếu ra, vứt cho đầu trọc một điếu. Mấy người Mai Ngạn Quân không hút thuốc nên ông ấy không đưa.
Đầu trọc nhanh tay lẹ mắt châm lửa cho ông ấy, Lâm Trí Viễn hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói: “Trong thời gian này, tất cả các cháu hãy nâng cao cảnh giác, chú ý quan sát hành tung của cậu ta. Mặc dù cậu ta không phạm tội trong nước, nhưng một người luôn đi trên hai thái cực sinh tử như cậu ta thường lấy mạng sống làm tiền cược, xem mạng sống như trò đùa, các cháu nhớ kỹ không thể xảy ra xung đột trực diện với loại người liều mạng này.”
Ba người Lam Vũ nghe xong vội vàng gật đầu.
Một quả bom hẹn giờ ở ngay bên cạnh, cần phải đề phòng nó phát nổ bất cứ lúc nào, Mai Ngạn Quân có một vài suy nghĩ trong lòng.
Kể từ đêm hôm đó, Lam Vũ, Diêu Nghiêu và Lý Gia Minh đã kéo dài thời gian tập luyện ở cửa nhà.
Cơn mưa lớn do bão mang đến cũng kéo dài suốt năm ngày, đường lớn đường nhỏ, nơi nào cũng đầy bùn đất.
Sau khi mưa tạnh, mặt trời nóng rực xuất hiện và thiêu đốt trong hai ngày, bùn đất trên đường bị phơi khô nứt nẻ.
Chính phủ đã kịp thời sắp xếp cho nhân viên công tác khu vực phun thuốc khử trùng đường phố.
Chương 72: Cắt Nước
Mỗi ngày, Đinh Mộ đều tập luyện theo kế hoạch huấn luyện do Mai Ngạn Quân đặt ra, buổi sáng cô ra ngoài mua thức ăn rồi về nhà tập luyện 2 tiếng, sau hơn chục ngày tập luyện, thể lực của cô đã tăng lên rất nhiều, có thể chạy một mạch chạy lên xuống tầng 17 ba vòng, quyền anh quân đội cũng mạnh mẽ hơn.
Ba người ở phòng 1702 mỗi ngày đều luyện tập vật lộn và tán đả với nhau, Đinh Mộ nhìn mà thèm thuồng không thôi, không biết khi nào mình mới có thể luyện được như vậy.
Dưới sự ảnh hưởng của mọi người ở tầng 17, đầu trọc ở tầng 18 cũng kéo bạn gái tham gia tập luyện.
Mai Ngạn Quân từ huấn luyện một mình Đinh Mộ, đã biến thành ba người.
Điều đáng nói là con trai của Dương Thiến Vân là Lục Mộc Thần cũng cùng tập luyện với Mai Vũ Văn và Mai Đóa.
Lục Mộc Thần chăm chỉ, có tố chất tốt, sức chịu đựng cao khiến Mai Ngạn Quân không tiếc lời khen ngợi cậu bé này.
Buổi chiều, ngoài việc dạy kèm hai đứa nhỏ, Đinh Mộ còn đối chiếu sách vở, video để học những kiến thức sơ cứu, băng bó vết thương cơ bản, Mai Ngạn Quân khá quen thuộc những điều này, nên anh làm người hướng dẫn kỹ thuật cho cô.
Cô định sau khi học xong những thứ này, thì cô sẽ bắt đầu tự học kiến thức trung y, thời gian thiên tai tận thế kéo dài lâu đến như vậy, con người không thể tránh khỏi việc bị bệnh, dù có thuốc trong không gian thì cô cũng phải học cách sử dụng.
Đinh Mộ cũng phải dành thời gian để tiếp tục trồng trọt trong không gian, lúa mạch do Mai Ngạn Quân trồng đã phát triển rất tốt, sắp có thể thu hoạch được rồi.
Nghĩ đến những điều này, cô cảm thấy cuộc sống vô cùng viên mãn, tràn đầy năng lượng.
Hôm nay, mọi người đang tập luyện trong hành lang thì nghe thấy tiếng loa lớn từ dưới lầu, đang hô hào chuyện gì đó nhưng bọn họ nghe không rõ cho lắm.
Lam Vũ vừa định xuống dưới xem thử thì nhìn thấy Dương Thiến Vân đi chợ về. “Chị Vân, phía dưới đang la hét gì vậy?”
Dương Thiến Vân đặt đồ xuống rồi thở hổn hển nói: “Nhân viên công tác khu phố nói ngày mai sẽ ngừng cấp nước, kêu gọi mọi người tích trữ nước đấy, thông báo đã được dán ở cổng khu rồi, có rất nhiều người vây quanh chỗ đó, chị không đến xem viết gì.”
Đinh Mộ nghe xong trong lòng căng thẳng: “Em xuống đó xem thử.”
Mọi người trong khu nghe thấy tiếng loa, thấy bên này đông người vây quanh, ai nấy đều xuống xem.
Chen vào đám đông, Đinh Mộ chỉ thấy thông báo viết rằng: Thiết bị chính của xưởng điện chính là máy phát đồng bộ bị ảnh hưởng nặng nề bởi lốc xoáy, một máy phát điện khác cung cấp cho nhà máy nước cũng bị hỏng do quá tải, bây giờ cần phải tắt để sửa chữa, dự kiến năm ngày nữa mới có thể cấp nước bình thường lại cho người dân.
Đám đông xôn xao, tiếng chửi rủa vang lên, bọn họ đều là chửi trời không cho người sống, công ty điện lực không làm tròn trách nhiệm, lâu vậy rồi mà vẫn chưa sửa xong.
Trước đó điện đã bị mất rồi, bây giờ đến nước cũng bị cắt, cảm giác như trở lại xã hội cũ vậy.
Vì vậy, có người hỏi nếu một ngày nào đó ngay cả gas cũng bị cắt thì mọi người sẽ ăn uống như thế nào?
Đám đông im lặng ngay lập tức...
Đinh Mộ im lặng, cô biết thời gian lâu như vậy vẫn chưa sửa xong không phải vấn đề của công ty điện lực, mà là những thảm họa này xảy ra đồng thời ở khắp nơi, chỉ là bây giờ không có mạng, thông tin không lưu thông nên mọi người không biết.
Cô nghĩ, có lẽ cứ mãi không có mạng như thế này cũng tốt, ít nhất mọi người không quá hoảng sợ.
Nếu mọi người đều biết những thảm họa như vậy xảy ra đồng thời trên cả nước, chỉ sợ trật tự xã hội sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Vậy có phải chính phủ cố tình cắt mạng không?
Không ai biết được, bọn họ vẫn nên đóng cửa lại rồi sống tốt cuộc sống của mình.