Nghĩ đến ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cô hôm nay, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm khiến Đinh Mộ nổi da gà, người này không thể giữ lại, khi tận thế đến, phải tìm cách giải quyết anh ta.
“Bọn anh mua được tám bồn chứa nước, mỗi hộ ở tầng 18 đều có một cái, anh để lại hai cái ở phòng 1702 cho Lý Gia Minh, một cái trong nhà vệ sinh của phòng ngủ chính của chúng ta, còn hai cái nữa để trữ nước trong không gian của em vào ban đêm. Đầu trọc và dì Vương đã đưa tiền mua bồn chứa nước cho anh, anh nhận rồi.” Mai Ngạn Quân thành thật nói với cô về việc mua bồn chứa nước.
Cô khẽ gật đầu nói, “Một bát gạo nuôi ân nhân, một đấu gạo nuôi kẻ thù, thiên tai mới bắt đầu, sau này sẽ càng ngày càng cần nhiều thứ hơn nữa, giúp nhiều quá người ta sẽ cho là lẽ đương nhiên.”
Mai Ngạn Quân đồng ý, “Ham muốn giống như nước biển, càng uống càng khát. Miễn là không phải vấn đề nguyên tắc, không giẫm lên giới hạn của chúng ta thì chúng ta cứ xem xét mà giúp đỡ.”
Nói về vấn đề giúp đỡ người khác, Đinh Mộ nghiêm túc nói: “Sau này trong cuộc sống thường có những chuyện như vậy, khi anh có lòng tốt giúp đỡ người khác, lần đầu tiên giúp đỡ bọn họ thì bọn họ sẽ biết ơn anh, lần thứ hai, tâm lý biết ơn của bọn họ sẽ nhạt dần, đến lần thứ N, bọn họ sẽ cho rằng anh nên làm tất cả những điều này cho bọn họ, thậm chí khi không còn sự giúp đỡ này nữa, thì bọn họ sẽ oán hận anh, đúng như câu nói chuốc oán trong ân. Sau này tận thế, sẽ có nhiều người cần giúp đỡ hơn, chuyện chúng ta có thể làm chính là bảo vệ bản thân, khiến cả nhà sống yên ổn trong tình huống không khiến mình bại lộ.”
“Anh đã nói cho đầu trọc biết chuyện không gian của anh rồi, sau này cậu ấy có thể giúp anh hành động thuận tiện hơn, còn về không gian của em, ngoài hai chúng ta ra, thì đừng nói cho ai biết, còn về bọn nhỏ, sau này chúng ta xem xét tình hình rồi nói.” Mai Ngạn Quân lại nói đến chuyện không gian của mình.
Anh tối đa hóa lợi ích không gian, Đinh Mộ không có ý kiến gì, lần đầu tiên hai vợ chồng đạt được sự đồng thuận trong vấn đề giúp đỡ người khác.
Đinh Mộ nhìn nước máy đang chảy vào bồn chứa nước, áp lực nước hơi nhỏ.
Đinh Mộ đổ mồ hôi vì nóng bức, cô lấy một quả dưa hấu từ không gian ra, cắt ra rồi ngồi điều hòa ăn dưa hấu trong phòng khách.
May mà nhà bọn họ đã lắp pin năng lượng mặt trời, nếu không thì thời tiết nóng nực thế này, trong nhà sẽ nóng như cái lò.
Bình An và Thiểm Điện nằm im không động đậy trong phòng khách, Đinh Mộ cho mỗi con một miếng dưa hấu để giải nhiệt.
“Sao không thấy ba người Lam Vũ đến đây ngồi điều hòa giữ mạng nhỉ?”
“Bọn họ ở lại 1702 để trông chừng việc hứng nước vào bồn chứa nước, trời nóng quá đi mất, tối nay em nấu cơm đơn giản thôi nhé.” Mai Ngạn Quân vừa lau nước dưa hấu trên cằm Mai Đóa vừa nói với Đinh Mộ.
“Được, vậy chúng ta ăn mì lạnh đi!”
Ngày tháng cứ thế trôi qua, dường như mọi người đã quen với những ngày không điện, không nước, không internet.
Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, nhiều người không thể đi làm bình thường nữa, hình như thế giới vì thế mà ngừng lại, đường phố không còn những bóng người qua lại vội vã, ngoài việc mua nhu yếu phẩm cần thiết, thì mọi người cơ bản đều đóng cửa không ra ngoài.
Ngày thứ ba mất nước, nhân viên công tác khu vực dùng loa thông báo bên ngoài, xe cứu hỏa hoặc xe tưới cây công viên sẽ phân phát nước tại ngã tư mỗi ngày lúc 8 giờ sáng, mọi người có thể mang xô đến ngã tư đường này để xếp hàng lấy nước, mỗi hộ gia đình chỉ được lấy một xô nước.
Chương 76: Lại Động Đất
Người dân nghe thông báo liền mang theo xô đi xếp hàng, chẳng mấy chốc mọi người đã xếp thành một hàng dài dằng dặc.
Mất nước vài ngày, thời tiết lại nóng nực, dù là buổi sáng nhưng những người xếp hàng đều bốc mùi chua khó chịu, người nào không chịu nổi thì đeo khẩu trang.
Có người gây rối, la hét đòi lấy thêm một xô nước, bị cảnh sát làm nhiệm vụ ở bên cạnh dùng vũ lực đuổi đi, không cho anh ta lấy nước nữa.
Hành động dứt khoát của cảnh sát đã khiến những người muốn nhân cơ hội trục lợi khác lập tức im lặng, không ai dám làm ầm ĩ nữa, không dám có lời oán trách, có thì cũng phải nhịn, vì không có chỗ nào để khiếu nại.
Sau khi Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân tập luyện xong thì xuống lầu lấy nước, Mai Ngạn Quân tiếp tục huấn luyện mấy đứa nhỏ, nhà 1702 có 2 bồn chứa nước, bọn họ quyết định tiết kiệm nước, cho nên không xuống chen chúc với mọi người.
Chiều hôm sau Đinh Mộ lấy nước xong, cô đang xách xô nước chuẩn bị về nhà thì bị một người đàn ông chặn lại, đó là một người đàn ông trung niên mặc áo phông quần đùi dép lê, lôi thôi lếch thếch, cả người bốc mùi hôi thối, tay xách một chiếc xô nhỏ chưa đến đầu gối.
“Cô em, cho anh mượn ít nước dùng nhé.” Ông vừa nói vừa định cướp xô nước trên tay Đinh Mộ.
Đinh Mộ ngửi thấy mùi chua nồng nặc từ người đàn ông, cô cố nhịn cảm giác buồn nôn, nghiêng người tránh tay ông ta.
Thấy Đinh Mộ da trắng, vẻ ngoài yếu đuối, tưởng cô dễ bắt nạt, người đàn ông không từ bỏ ý định, ông ta lại nhanh chóng bám theo.
Đinh Mộ nheo mắt, mặt không biểu cảm, cô giơ chân đá mạnh vào bụng người đàn ông, người đàn ông bất ngờ không đề phòng bị cô đá ngã lăn ra đất, ngạc nhiên không bò dậy được.
Cô lại giơ chân đá bay chiếc xô của người đàn ông rơi trên đất, hung dữ nói với người đàn ông rằng: “Dám động vào tôi lần nữa, cái xô này chính là kết cục của ông! Cút ngay!”
Cô hung dữ trừng mắt nhìn mấy bà thím đang cố gắng nhặt xô nước lên, hoặc định dùng đạo đức để trói buộc cô, rồi xách xô nước sải bước về phía khu nhà.
Trải qua thời gian ngày nào cũng luyện tập không ngừng nghỉ, bây giờ cô đã có thể đấu tay đôi với Mai Ngạn Quân, thể lực và sức bền đối phó với người thường hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ngày thứ năm mất nước, không hề có nước và điện như thông báo, người dân vẫn xách xô xếp hàng lấy nước như cũ.
Một trận rung lắc dữ dội xảy ra, Đinh Mộ vừa lấy nước xong, phản ứng đầu tiên chính là lại động đất nữa.
Các tòa nhà bên đường nhanh chóng sụp đổ dưới sự rung lắc mạnh,các mảnh vỡ của tòa nhà rơi xuống như mưa, đập vào những chiếc xe đậu bên đường gây ra tiếng còi báo động chói tai, không ít người chạy trốn bị mảnh vỡ rơi trúng, bọn họ nằm bất động trên đất, không rõ sống chết, mà từng ngôi nhà cứ thế biến thành đống đổ nát trong nháy mắt.
Trong chốc lát, tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng kêu cứu, tiếng cứu hộ vang lên khắp nơi.
Những người bị ngã xuống đất do động đất nhanh chóng bò dậy chạy thục mạng, cố gắng thoát khỏi địa ngục trần gian khủng khiếp này.
Đinh Mộ bị rung lắc đến mức ngã ngồi trên đất, xô nước tuột khỏi tay cô, nước đổ đầy mặt đất, theo sự rung chuyển của mặt đất, một vết nứt trên mặt đường đang không ngừng lan rộng sang hai bên tường của các tòa nhà, vết nứt trên mặt đất không ngừng dài ra, to ra, xe cứu hỏa nằm vắt ngang qua vết nứt khiến thân xe bị nghiêng, mắc kẹt trên vết nứt.
Một mình Đinh Mộ ở giữa ngã tư, cô và mọi người bị chia cắt bởi vết nứt, đứng ở hai bên.
Trận động đất kéo dài khoảng năm, sáu phút rồi dần dần dừng lại.
Mọi thứ yên tĩnh lại, cả thành phố bị bao phủ trong bụi đất một lần nữa. Người dân chưa kịp hoàn hồn sau cơn hoảng loạn, bọn họ nhìn chằm chằm vào mấy đống đổ nát khổng lồ bị đổ xuống đang nằm giữa lớp bụi.