Mai Ngạn Quân đã nói với cô đánh vào đâu có thể nhanh chóng khiến người khác bất tỉnh, xem chuẩn thời cơ, cô dùng sức đập mạnh vào một người, đập xong thì ném cờ lê vào trong không gian.
Cô lại nhanh chóng lấy súng gây mê ra bắn vào người còn chưa kịp phản ứng, người bị bắn trúng từ từ ngã xuống.
Mai Ngạn Quân đã điều chỉnh liều lượng thuốc mê đến mức cao nhất, có thể bắn bốn phát liên tiếp, chỉ cần trúng voi cũng ngã.
Cất súng gây mê, cô vừa định đi thì cổ chân bị một bàn tay nắm chặt, người bị đánh bằng cờ lê vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh.
Đinh Mộ giật mình, trong lúc hoảng loạn, cô lấy súng gây mê bắn thêm một phát vào ngực anh ấy.
Trái tim “thình thịch, thình thịch” đập loạn xạ, Đinh Mộ không dám lơ là, cô kiểm tra hai người đã thực sự hôn mê mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Thật nguy hiểm, sức mạnh cơ thể quá yếu, xem ra sau này cô ở nhà phải đưa việc tập luyện vào lịch trình.
Cắt điện, Đinh Mộ thu toàn bộ máy phát điện vào trong không gian.
Cô tìm thấy hơn hai mươi thùng dầu diesel trong kho phía sau, còn tìm thấy một vài đồ ăn vặt, bia, mì ăn liền, thuốc lá trong văn phòng của hai người trực ban xui xẻo, cô cất toàn bộ vào trong không gian.
Đinh Mộ cất xong vừa đi đến cửa, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, Mai Ngạn Quân đã ở trước mặt.
Kỹ năng này của Mai Ngạn Quân thật sự quá ngầu, tại sao cô lại không có nhỉ?
“Mộ Mộ, em có sao không?” Nhìn hai người dựa sát vào mặt đất, Mai Ngạn Quân hối hận không thôi, anh hỏi người ở phòng giám sát mới biết phòng phân phối điện cũng có hai người.
“Em không sao. Chúng ta nhanh chóng cất đồ rồi về nhà thôi!” Đinh Mộ không muốn nói chuyện tình cảm quá nhiều vào lúc này, bản thân cô thật sự hơi yếu, nhận ra được sự thiếu sót của mình thì phải nghĩ cách thay đổi.
Đến bến tàu, những container xếp ngay ngắn biến mất dưới lòng bàn tay của hai người.
Bến tàu này lớn hơn bến tàu Ngư Nhân nhiều, sau khi Đinh Mộ cất hơn hai mươi container thì trở nên hơi mệt mỏi, tốc độ cũng chậm lại, cô dừng lại uống một cốc nước linh tuyền, sau khi hồi phục lại tiếp tục cất đồ.
Mai Ngạn Quân rất nhanh, anh cất hết số container trên bến tàu thì lại vào trong kho hàng cất thêm một đợt.
Có vài cái du thuyền và du thuyền cỡ lớn đỗ bên cạnh bến tàu, Mai Ngạn Quân dịch chuyển lên trên, thu ba cái du thuyền mới tinh và một cái tàu du lịch lớn vào trong không gian.
Anh cướp sạch số nguyên liệu trên các du thuyền, toàn bộ cảng Thanh Sơn được dọn sạch sẽ.
Đinh Mộ cũng cất xong vài cái cuối cùng, cả người mệt mỏi không chịu nổi.
Lúc này, cô mới giật mình nhận ra mình thực sự quá yếu ớt, không thể trì hoãn chuyện tập luyện được.
Mai Ngạn Quân bế Đinh Mộ dịch chuyển đến gần điểm tạm trú của anh chàng đầu trọc, anh lấy chiếc xe Hummer ra, cởi áo mưa, hai người ngồi trên xe nghỉ ngơi.
“Mộ Mộ, em vẫn ổn chứ!” Nhìn Đinh Mộ mệt mỏi, Mai Ngạn Quân vuốt ve khuôn mặt hơi tái nhợt của cô, nhíu mày.
Đinh Mộ quay đầu nhìn anh: “Chồng à, em cảm thấy mình quá vô dụng, sau khi về em phải tập luyện cho tốt, không thể kéo chân anh được.”
“Tập luyện phải tuần tự từng bước, không chỉ em, cả Vũ Văn và Đóa Đóa cũng phải cùng tập luyện.”
“Được, bắt đầu từ ngày mai.” Đinh Mộ có chút sốt ruột nói.
Mưa càng lúc càng lớn, một chiếc xe Van cũ quen mắt chậm rãi chạy ra khỏi nơi tạm trú, dừng lại bên đường.
Đinh Mộ đẩy nhẹ Mai Ngạn Quân đang nhắm mắt dưỡng thần, xác định đó là xe Van cũ của đầu trọc.
Mai Ngạn Quân lái xe lên trước, bấm còi, hạ cửa sổ xe, gật đầu với người ở xe Van bên cạnh, người lái xe Van hiểu ý.
Hai chiếc xe một trước một sau, chầm chậm chạy về phía khu chung cư Đông Châu Nhất Hào trong cơn mưa lớn.
Chương 64: Phát Tài Rồi
Đông Châu Nhất Hào, sau trận động đất vẫn chưa có điện lại, Đinh Mộ lên lầu giúp xách một số đồ.
Vất vả leo lên tầng mười tám, thấy cô mệt mỏi, Mai Ngạn Quân bảo cô về nhà nghỉ ngơi.
Đinh Mộ không từ chối, đặt đồ xuống rồi về tầng mười bảy.
Vợ chồng đầu trọc xách theo đủ thứ đồ lớn nhỏ, vẫn chưa lên đến nơi, Mai Ngạn Quân lấy dụng cụ ra từ trong không gian, loay hoay một lúc trên ổ khóa, cửa đã mở.
Anh vào phòng ngủ chính trước, lấy một cái giường đôi từ trong không gian ra, rồi đến phòng ngủ phụ, đặt một cái giường đơn kiểu ký túc xá đơn vị.
Ra khỏi cửa thấy ba người Lam Vũ đang xách theo gạo, bột mì, dầu, rau và một túi thịt từ cầu thang lên.
“Đội trưởng, ai chuyển đến vậy?” Diêu Nghiêu cao lớn, bước dài, ba bước thành hai bước đi lên cầu thang, mỗi tay xách một thùng dầu, nói với Mai Ngạn Quân.
Mai Ngạn Quân chưa kịp nói, tiếng cổ vũ của trẻ con vang lên chỗ cầu thang: “Cha ơi, cố lên, sắp đến rồi, còn một tầng nữa.”
Từ góc cầu thang, hai khuôn mặt trẻ con, một lớn một nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
Lý Gia Minh nhận ra trước tiên: “Thẩm Văn Tuấn!”
“Chào mọi người, Khả Nhi, mau chào mọi người đi con.” Đầu trọc cười rạng rỡ.
“Cháu chào các chú! Cháu tên Thẩm Khả Nhi ạ.” Cô bé ngoan ngoãn lanh lợi nhảy đến trước mặt mọi người chào hỏi.
“Mọi người giúp chuyển đồ đi.” Mai Ngạn Quân lên tiếng, ba người xuống lầu lấy đồ trên xe.
Mọi người đi lại hai lượt, cuối cùng cũng chuyển hết đồ đạc của đầu trọc lên tầng mười tám, đầu trọc cười toe toét mở miệng cảm ơn hết lần này đến lần khác.
Mai Ngạn Quân xua tay với Thẩm Văn Tuấn, bảo anh ấy thu xếp nhà cửa trước, ngày mai xuống nhà cùng ăn cơm.
...
Đinh Mộ tỉnh dậy, bốn phía tối om, cầm điện thoại lên thấy đã ba giờ sáng, cô ngủ lâu như vậy sao.
Đặt điện thoại xuống, quay đầu lại thấy Mai Ngạn Quân đang mở to mắt nhìn cô. “Em ngủ đủ rồi à?”
Đinh Mộ gật đầu, Mai Ngạn Quân tiếp tục hỏi: “Em đói chưa? Anh đi lấy đồ ăn cho em.”
“Không cần đâu, em muốn vào trong không gian xem đồ hôm nay thu hoạch được.”
Mai Ngạn Quân gật đầu, Đinh Mộ kéo tay anh, ý niệm lóe lên, hai người đã vào trong không gian.
Hồ linh tuyền đã lớn hơn rộng đến 30 mét vuông, căn nhà không thay đổi, không gian đất đen trở nên lớn hơn.
Đinh Mộ từng chút từng chút một, sắm sửa gần hết những thứ bên trong căn nhà, chỉ còn thiếu những món đồ nội thất lớn.
Mai Ngạn Quân kéo cô lên tầng hai phòng chính, biến ra một cái giường đôi sang trọng có đệm trước mặt cô, sau đó anh lôi ra một bộ chăn ga gối đầy đủ giống như biến pháp thuật, sau đó cẩn thận trải lên giường.
Nhìn hành động của anh, Đinh Mộ còn chuyện gì mà không hiểu nữa.
Mấy ngày động đất ở bên ngoài, trở về lại đi tham gia vào công tác cứu trợ...
Thật sự không ngoài dự đoán, Mai Ngạn Quân ôm Đinh Mộ lên giường, hơi thở có chút gấp gáp nói: “Có nhớ anh không?”
Đối với Mai Ngạn Quân, một người đàn ông nghiêm túc trước mặt người ngoài, cuồng nhiệt buông thả trong lúc riêng tư, Đinh Mộ không nói nhiều, chỉ giả vờ ngoan ngoãn gật đầu.
Rất nhiều lần, tưởng chừng như mình sắp bị nhấn chìm bởi những con sóng dữ dội…
Nghĩ rằng sắp kết thúc, nhưng lại bị lật ngược xáo bài, sau đó tiếp tục đánh poker.
Tên đàn ông chó má này, Đinh Mộ hận đến mức đau răng.
Cuối cùng, cơ thể mệt mỏi đến cùng, nhưng đầu óc cực kỳ sảng khoái, mọi người đều nói rằng tinh thần căng thẳng cần được giải phóng từ cơ thể.
Rời khỏi phòng, cô đến trước đống container được sắp xếp gọn gàng.
Đinh Mộ sử dụng sức mạnh tinh thần để mở container, cô cảm thấy hơi hưng phấn, cảm giác như đang mở blindbox.
Mở thùng đầu tiên ra, bên trong là bốn chiếc xe việt dã, kiểu dáng Đinh Mộ chưa từng thấy, Mai Ngạn Quân bổ sung kiến thức cho cô, đây là những chiếc xe đặt làm riêng cho đám nhà giàu sợ chết, là xe việt dã chống đạn, chống nổ, chống cướp.
Phát tài rồi, phát tài rồi, mắt Đinh Mộ sáng rực.