Thùng thứ hai chứa đầy hải sản nhập khẩu, toàn những loại bình thường cô không ăn nổi.
Sau khi vui sướng, Đinh Mộ hăng hái mở thùng thứ ba. Thùng này chứa các linh kiện máy móc, sau này nói không chừng có thể dùng đến, Mai Ngạn Quân cất vào trong không gian của mình.
Thùng thứ ba và thứ tư chứa toàn vải vóc, có vải cotton, lụa, voan, gấm, len, sợi tổng hợp, vải jean bền chắc... Hàng chục loại vải xuất khẩu, chất lượng rất tốt.
Sau tận thế, số vải vóc này tài nguyên vô cùng hiếm có, không biết con người phải mất bao nhiêu năm nữa mới có thể sản xuất được những tấm vải tốt như vậy để may quần áo.
Mai Ngạn Quân cất vào trong không gian của mình, rồi lại lấy những thùng container chưa mở trong không gian ra, tiếp tục mở.
Sau đó, bọn họ lần lượt tìm thấy đồ ăn vặt nhập khẩu, thiết bị điện tử, gỗ nguyên khối thượng hạng, năm kim loại vật liệu kiến trúc, thiết bị y tế tiên tiến, thuốc men, đồ gốm sứ tinh xảo, thủy tinh, máy nông nghiệp nhập khẩu loại nhỏ, đồ gia dụng, các loại thuốc lá nổi tiếng... Một đống thứ trên đời trong các container.
Điều khiến Đinh Mộ ngạc nhiên nhất là việc mở được mười thùng chứa đầy rau củ quả các loại tươi mới, mỗi loại thịt gà, vịt, ngỗng, heo, bò, dê mỗi loại hai thùng, tổng cộng mười hai thùng, chất lượng và bề ngoài đều không tệ, hình như là hàng xuất khẩu.
Còn một thùng xe máy, đến tận hơn năm mươi chiếc.
Sau khi mở blindbox, Đinh Mộ đã ghi lại rau củ thịt nhận được, những thiết bị điện tử, cơ khí, gốm sứ thủy tinh và những thứ không hết hạn, Mai Ngạn Quân chỉ cần vung tay, tất cả đã được chuyển vào trong không gian của anh.
Các container đã thu được ở bến tàu Ngư Nhân cũng được mở ra, hay lắm, tất cả đều là những thứ không nên nhìn thấy ánh sáng, may mà Đinh Mộ chiếm hết rồi.
Có đủ loại rượu vang nổi tiếng, rượu ngoại, thuốc lá, đồng hồ trang sức đắt tiền, nhiều loại kim loại quý màu, thép, sắt nguyên liệu và nhiều thứ khác.
Sau khi mở blindbox, Đinh Mộ vẫn còn oán hận trong lòng, cô kéo Mai Ngạn Quân ra bãi đất đen để cuốc đất.
Nông sản đã chín cần được thu hoạch, thu hoạch xong phải trồng đợt mới.
Đinh Mộ kéo một cái ghế ngồi bên cạnh, hỏi về người đầu trọc mới chuyển đến tầng 18.
Người đầu trọc tên Thẩm Văn Tuấn, 30 tuổi, lúc trước từng là một tay giang hồ, sau đó gia nhập một doanh nghiệp có liên quan đến xã hội đen dưới danh nghĩa cảng Thanh Sơn, trong thời kỳ mạnh tay, anh ấy đã phải đi cải tạo lao động ba năm.
“Anh tin cậu ấy như vậy sao? Còn bảo cậu ấy chuyển đến tầng 18.” Đinh Mộ thắc mắc.
“Cậu ấy rất giỏi quan sát sắc mặt, giỏi ngụy trang, đối với những người tốt với cậu ấy, thì cậu ấy rất trung thành, trọng nghĩa khí.” Mai Ngạn Quân vung cuốc lên nói: “Sau khi ra tù, cậu ấy đã làm người cung cấp thông tin cho bọn anh rất nhiều năm, anh từng cứu mạng cậu ấy, có thể tin tưởng được.”
“Cậu ấy đã kết hôn rồi á? Hình như còn có con gái nữa?” Đinh Mộ hiếm khi thả lỏng, bèn buôn chuyện.
“Vẫn chưa, lúc cậu ấy vào tù thì bạn gái đã có thai rồi, ra tù thì con gái đã ba tuổi. Cậu ấy rất yêu con gái và bạn gái, đó là điểm yếu của cậu ấy.” Mai Ngạn Quân vừa nói vừa làm việc.
“Sau này bên phía người nhà bọn họ có rắc rối không anh?” Đinh Mộ nói rắc rối là chỉ người thân của hai người.
“Chắc không đâu, mẹ của đầu trọc nghiện ma túy, bà ta đã qua đời khi cậu ấy chưa trưởng thành, cha cậu ấy thích đánh bạc, ông ta đã bị người ta đánh chết trên đường lớn trong hai năm cậu ấy vào tù, bạn gái của cậu ấy lớn lên trong gia đình mẹ đơn thân, mẹ dẫn theo chị ấy tái giá, cha dượng của chị ấy suýt chút nữa đã cưỡng bức chị ấy, sau khi trưởng thành thì chị ấy đã cắt đứt mối quan hệ với mẹ.” Mai Ngạn Quân biết rõ về những người xung quanh.
“Không sao cả, dù sao càng sau này môi trường càng tệ hơn.”
Nói xong, Mai Ngạn Quân đã cày xong đất, gieo lại hạt giống.
“Đi thôi, hôm qua anh đã nói với bọn họ là hôm nay đến nhà ăn cơm.”
Chương 66: Lốc Xoáy
Đinh Mộ nắm tay Mai Ngạn Quân, ý niệm vừa động, cả hai đã ra khỏi không gian.
Gần đến mười giờ, bên ngoài trời tối đen, gió bão gào thét ngoài cửa sổ, bão đã đổ bộ rồi.
Hai đứa nhỏ và ba người Lam Vũ đã quen dậy sớm, mấy người dậy sớm tự mình nấu bữa sáng.
Do không có mạng, sau khi ăn xong thì mọi người ngồi đọc sách, chơi cờ tướng trong phòng khách, Mai Đóa vẫn say sưa vẽ tranh như mọi khi.
Cô cầm bánh mì nhiều lớp ăn chung với sữa, ăn đại vài miếng rồi ra ban công hái rau.
Rau trồng trong chậu trên ban công mấy hôm trước đã lớn, đủ ăn một bữa, rau cải ngọt non mơn mởn.
Hái xong rau, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một cơn lốc xoáy khổng lồ xuất hiện trên bầu trời đen kịt như mây đen kéo đến.
“Chồng ơi, mau ra đây, mau ra đây đi, là lốc xoáy.” Đinh Mộ trợn tròn mắt, đồng tử co lại, vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ, lốc xoáy, kiếp trước cũng không xuất hiện.
Mai Ngạn Quân chạy từ phòng khách ra ban công, lấy ra hai chiếc ống nhòm, đưa cho Đinh Mộ một chiếc, còn mình cầm một chiếc quan sát.
Lốc xoáy ngày càng lớn, giống như một xoáy nước đen khổng lồ, nơi nó đi qua, nó hút mạnh ô tô, nhà cửa, cây cối vào trong, sau đó nghiền nát những thứ hút vào rồi ném ra ngoài, giống như món đồ chơi đã chơi ngán.
Cơn lốc xoáy khổng lồ giống như một mũi tên rời khỏi dây cung, nhanh đến mức vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Tiếng gầm rú của nó hòa cùng với sấm sét và gió mạnh thổi qua một dòng sông, nước sông bị rút cạn trong nháy mắt, tạo thành một cột nước khổng lồ theo chuyển động của lốc xoáy.
Cơn lốc xoáy càng lúc càng gần, sức tàn phá kinh hoàng của nó khiến mọi nơi nó đi qua đều trở thành một đống đổ nát, cây cối bị bật gốc.
“Anh ơi, em sợ!” Mai Đóa kêu lên hoảng sợ, thấy hai vợ chồng đang chăm chú nhìn lốc xoáy, không có thời gian để ý nên Mai Vũ Văn ôm chặt em gái vào lòng.
Một tòa nhà nguy nga, cao lớn đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất dưới sự càn quét của lốc xoáy rồi biến mất không dấu vết.
Bên cạnh tòa nhà là một trường học, sau trận động đất, chính phủ trưng dụng làm nơi tạm trú, những người vô gia cư ở đầy trong đó, lốc xoáy quét qua, toàn bộ ngôi trường giống như khối lego bị vứt bỏ, chỉ còn lại một khung nhà đầy lỗ.
Cơn lốc xoáy giống như một con gấu đen nổi điên, đập phá khắp nơi, người chết và bị thương vô số kể, nó phá hủy nhiều công trình kiến trúc, hoàn toàn không cần nghĩ đến hậu quả.
Lốc xoáy tốc độ nhanh, sức tàn phá cực mạnh, chỉ trong mười mấy phút đã khiến thành phố vốn đã tan hoang càng thêm thê thảm, biến thành một đống đổ nát.
Cơn lốc xoáy dần dần rời khỏi khu vực thành phố, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Toàn thân Đinh Mộ lạnh toát, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi cơn lốc xoáy biến mất.
Cô nhớ rất rõ, kiếp trước không có lốc xoáy xuất hiện.
Sống lại một đời, ban đầu Đinh Mộ còn nghĩ có không gian, tích trữ vật tư trước thì có thể cùng con cái sống tốt trong mạt thế.
Nhưng hiện tại lại xảy ra thay đổi, tương lai còn có những thay đổi gì nữa khiến cô hoàn toàn mờ mịt.
Bàn tay to lớn ấm áp của Mai Ngạn Quân nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Đinh Mộ, giọng nói có chút bối rối: “Mộ Mộ, lúc trước đã từng có lốc xoáy không?”
Đinh Mộ hoàn hồn, nhìn khuôn mặt anh tuấn cương nghị của anh. “Chưa từng thấy!” Kiếp này ngoài những người quen biết thì mọi thứ đều trở nên xa lạ như vậy, thế giới đã thay đổi rồi à?
Mai Ngạn Quân nhìn ra sự kinh hãi của Đinh Mộ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Dù thế nào đi nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chúng ta đều sẽ ổn cả thôi.” Nói rồi anh ôm cô vào lòng.
Lam Vũ, Diêu Nghiêu, Lý Gia Minh vừa mới hoàn hồn sau cơn lốc xoáy thì bất ngờ bị nhét một đống cơm chó…
Đúng lúc này, cửa lớn bị đập ầm ầm.
Mọi người rời khỏi ban công, trở về phòng khách, Diêu Nghiêu gần cửa nhất vừa mở cửa.