“Đều chen chúc trong bếp, còn muốn ăn cơm không?” Nhìn mọi người chen chúc trong bếp, Đinh Mộ không vui nói.
“Chị dâu, em muốn ăn thịt kho tàu.”
“Em muốn ăn thịt bò kho.”
“Em muốn ăn chân giò kho tàu.”
Báo xong món ăn yêu thích, ba người nhanh chóng biến mất khỏi nhà bếp.
“Đàn ông các anh đều thích ăn thịt, em sợ thịt trong không gian không đủ, anh nghĩ cách tích trữ thêm đi!” Nhìn thấy thiên tai xảy ra liên tiếp, Đinh Mộ lo xa nói.
“Đợi cứu hộ xong, anh sẽ đưa em đi mua.” Mai Ngạn Quân đáp.
Mấy món ba người thích ăn, cô đã làm sẵn để trong không gian từ trước, cũng không phiền phức lắm.
Xào thêm hai món mà bọn nhỏ thích ăn, trứng xào cà chua, đậu hũ sốt thịt băm và rau xanh.
Ăn chay vài ngày, bữa trưa ai nấy đều ăn no căng bụng.
Sau bữa tối, Mai Ngạn Quân và Lý Gia Minh mỗi người đeo một cái ba lô, bên trong có ít thuốc men, lương khô, bình nước lớn mà Đinh Mộ đã pha loãng nước với linh tuyền, còn có thức ăn cho chó. Bọn họ đeo dây xích cho Bình An, chào tạm biệt mọi người rồi lên đường.
Chính phủ lại tổ chức cho nhân viên công tác bán lương thực, thịt và rau xanh trong tiểu khu. Đinh Mộ vẫn cầm tiền mặt đi mua sắm như thường lệ, thỉnh thoảng cũng gặp bà Vương và Dương Thiến Vân.
Nước máy đã được khôi phục vào ngày thứ hai sau khi bọn họ trở về, nhưng mức nước hơi nhỏ, nên bọn họ tắm rửa phải dùng thùng để hứng.
Điện và mạng vẫn đang được sửa chữa, đài báo tin hàng ngày về thiệt hại và tiến độ cứu hộ của trận động đất này.
Ban công được lắp đặt tấm pin năng lượng mặt trời, điều hòa trong phòng khách luôn bật 24/24, Lam Vũ, Diêu Nghiêu và Mai Vũ Văn, cùng với Thiểm Điện ngủ trong phòng khách mát mẻ.
Ba ngày sau khi Mai Ngạn Quân dẫn Lý Gia Minh và Bình An đi, thời tiết nóng nực bỗng đổ mưa lớn rào rào, mang theo làn gió mát lạnh.
Để đáp ứng nhu cầu rau xanh của mọi người trong nhà, Đinh Mộ đã lấy vài chậu hoa ra, cô trồng đầy rau xanh trên ban công.
Mai Ngạn Quân nói rằng chưa đến lúc để ba người Lam Vũ biết về không gian, cần phải tránh né một chút.
Đinh Mộ đang tưới nước cho rau xanh trong chậu trên ban công thì Diêu Nghiêu cầm radio chạy vội ra khỏi phòng khách.
“Chị dâu, tin tức nói rằng bão sẽ đến trong hai ngày đến!”
Diêu Nghiêu vẻ mặt lo lắng, thấy cô không nói gì liền nói tiếp: “Không biết đội trưởng và Gia Minh thế nào rồi? Chắc bọn họ cũng nhận được tin bão rồi nhỉ.”
Đài lại vang lên giọng phát thanh viên: Tin tức thời tiết mới nhất, các chuyên gia dự báo bão “Sula” sắp đổ bộ vào khu vực ven biển nước ta, sức gió dự kiến đạt cấp 15, do ảnh hưởng của nó, cả nước sẽ có mưa lớn, đề nghị mọi người chuẩn bị phòng tránh, không nên ở ngoài trời.
Sula? Chết rồi? Ai đặt tên vậy, mong chờ con người chết như vậy à?
Chuyên gia hy vọng thế giới tận thế, thì con người sẽ tuyệt chủng thế nào chứ!
Mưa gió bão bùng, Mai Ngạn Quân và Lý Gia Minh cùng chú chó Bình An lấm lem bùn đất trở về nhà.
Công cuộc tìm kiếm cứu nạn không có những công cụ chuyên dụng, lại gặp bão lớn, chỉ sợ những người bị vùi lấp dưới đất lành ít dữ nhiều.
Hai người một chó tắm rửa sạch sẽ, Đinh Mộ nấu sủi cảo nóng hôi hổi cho bọn họ.
Mai Ngạn Quân ăn hai ba miếng hết sủi cảo, bụng dạ mới ổn định, thỏa mãn bưng bát lên húp canh, ngẩng đầu nói với Đinh Mộ: “Mộ Mộ, lát nữa em đi với anh một chuyến nhé.”
“Đội trưởng, để em đi cho, ngoài kia mưa to gió lớn, chị dâu đi không an toàn.” Đinh Mộ chưa kịp nói, Lý Gia Minh bên cạnh đã giành nói trước.
Mai Ngạn Quân từ chối. “Không cần, mấy ngày nay cậu mệt rồi, chân cậu cũng cần nghỉ ngơi, ở nhà trông mấy đứa nhỏ đi.”
“Vâng.” Có nhiều người ở đây, Đinh Mộ cũng không hỏi thêm, lúc này Mai Ngạn Quân muốn cô đi cùng, chắc là muốn dùng không gian của cô.
Lam Vũ và Diêu Nghiêu ở nhà chỉ có thể dặn dò: “Đội trưởng, cẩn thận mọi việc, chăm sóc tốt cho chị dâu.”
Chương 62: Nạp Người
Mai Ngạn Quân lái xe đến nơi vắng vẻ dừng lại, anh cất xe vào trong không gian rồi bế Đinh Mộ dịch chuyển đến một ngã tư cách đó vài chục cây số.
Đi về phía trước thấy cách đó không xa có một chiếc xe minivan cũ nát, Mai Ngạn Quân gõ cửa kính xe.
Một cái đầu tròn vo ló ra từ kính xe, khuôn mặt trẻ con, khuôn mặt khá vui vẻ.
Thấy là Mai Ngạn Quân, anh ấy cười toe toét, lấy một tấm bản đồ đựng trong túi nilon trong suốt từ ghế phụ ra: “Anh Quân, đây là bản đồ phẳng Cảng Thanh Sơn do em vẽ tay, có những kiến trúc nào và chuyện cần chú ý, em đều ghi chú trên đó hết rồi.”
Mai Ngạn Quân nhận lấy tấm bản đồ, liếc mắt nhìn rồi hỏi tiếp: “Bên trong tình hình thế nào?”
“Bão sẽ chính thức đổ bộ vào ngày mai, người bên trong phần lớn được sơ tán sáng nay, vừa rồi mới kéo hai xe đi, vẫn còn vài người trong phòng giám sát.” Đầu trọc nhìn Đinh Mộ một cái, tiếp tục nói: “Anh Quân, thế không còn việc gì nữa, em đi trước đây.”
Đinh Mộ đeo khẩu trang đen, mặc áo mưa rời, nhìn bề ngoài không phân biệt được nam nữ.
Mai Ngạn Quân không vội nói, trầm ngâm đánh giá anh ấy một lượt. “Cậu vẫn còn sống ở điểm tạm trú?”
Đầu trọc nghe vậy gật đầu. “Ở đó, anh Quân có việc cứ đến đó tìm em.”
“Về dọn dẹp đồ đạc, dẫn theo vợ con, ba tiếng nữa anh đến đón cậu.”
“Vâng, anh Quân, em về dọn dẹp ngay đây.” Đầu trọc cũng không hỏi đi đâu, chỉ vui vẻ lái xe đi ngay.
Đinh Mộ nhìn chiếc xe minivan cũ nát khuất dần, thản nhiên nói: “Người của anh à?”
“Ừ, cậu ấy là người cung cấp thông tin chuyên nghiệp của anh.”
“Từng lăn lộn trong giới xã hội đen à?” Đinh Mộ nhận ra người đầu trọc kia không phải người bình thường.
“Đã từng, xem như anh đã cứu cậu ấy, rất trung thành với anh, làm việc có năng lực, hiệu quả cao, đáng tin cậy.” Mai Ngạn Quân có hỏi thì sẽ trả lời.
Đinh Mộ không nói thêm gì nữa, Mai Ngạn Quân đưa cô dịch chuyển đến gần cảng Thanh Sơn.
Lấy bản đồ ra, hai người cùng nghiên cứu.
“Anh Quân, lần này làm lớn vậy sao?” Đinh Mộ thường thấy cảnh mua sắm không tốn tiền trong tiểu thuyết, ai ngờ lần đầu tiên mua sắm không tốn tiền của mình lại chơi lớn như vậy.
Giống như hiểu được sự lo lắng của cô, Mai Ngạn Quân giải thích cặn kẽ cho cô: “Cảng Thanh Sơn là bến tàu vận chuyển hàng hóa của doanh nghiệp liên doanh Trung - Ngoại, doanh nghiệp này có dính líu đến xã hội đen, lúc trước đầu trọc từng làm việc ở đây, cuối cùng bị oan phải vào tù vài năm, tổ chức đã điều tra bọn họ rất lâu rồi, đang chuẩn bị ra tay thì gặp thiên tai tận thế.
“Vậy thì để chúng ta thay trời hành đạo đi!” Đinh Mộ nghe xong liền phát biểu một câu hùng hồn.
Cảng Thanh Sơn có thiết bị diesel tự phát điện, bây giờ toàn bộ bến cảng đều dựa vào tự phát điện.
Hai người nhanh chóng phân công, Đinh Mộ đến phòng phân phối điện thu thiết bị phát điện và dầu diesel, Mai Ngạn Quân đi xử lý người và thiết bị giám sát ở phòng giám sát.
Trước khi chia tay, Mai Ngạn Quân nhìn cô đầy yêu thương, đưa tay kéo áo mưa cho cô rồi dặn dò: “Cẩn thận mọi việc, nếu không giải quyết được thì em cứ vào trong không gian trước, chờ anh đến.”
Đinh Mộ cẩn thận đi về phía phòng phân phối điện, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng máy phát điện ầm ầm và tiếng người nói chuyện từ xa.
“Thật xui xẻo, đến lượt tôi trực lại đụng trúng ngày bão.”
“Trực ở phòng phân phối điện chẳng phải xui xẻo hơn sao? Hết một ca trực, lỗ tai sắp điếc luôn rồi.”
Có hai người quay lưng về phía phòng phân phối điện đang uống rượu so người nào xui xẻo hơn.
Hề hề, lát nữa còn có chuyện xui xẻo hơn đấy, Đinh Mộ thầm nghĩ.
Cô cẩn thận trèo qua cửa sổ phía sau phòng phân phối điện, tiếng ồn của máy móc và tiếng mưa gió bên ngoài làm tấm màn che, Đinh Mộ giống như ma quỷ đi đến sau lưng hai người xui xẻo kia.
Đinh Mộ lấy một cái cờ lê lớn từ trong không gian ra, cô lại tìm một khẩu súng gây mê đã được Mai Ngạn Quân cải tiến để dự phòng.