Sau bữa ăn, tranh thủ lúc trời còn sáng, mọi người đến nhà vệ sinh rửa mặt, nước chảy ra từ vòi ngày càng ít, có lẽ ngày mai sẽ không còn nữa.
Diêu Nghiêu chỉnh radio cả buổi chiều mà không bắt được kênh nào, chắc mọi người vẫn chưa hoàn hồn sau trận động đất chiều nay.
Không ngoài dự đoán, cúp điện rồi, buổi tối cả thành phố chìm trong im lặng và bóng tối, không có một tia sáng nào.
Tâm trạng mọi người có chút chán nản, ai cũng suy nghĩ về mọi chuyện, không ai nói gì.
Hai đứa nhỏ không bị ảnh hưởng, bọn nhỏ ngủ sớm, cả đêm lại xảy ra bốn năm trận dư chấn, Đinh Mộ ôm Mai Đóa, cả đêm mơ mơ màng màng không dám ngủ say.
Sau một đêm nghỉ ngơi điều chỉnh, tinh thần của ba người Lam Vũ đã tốt hơn hôm qua nhiều, khả năng điều tiết thật mạnh mẽ.
Sáng sớm, Đinh Mộ dùng linh tuyền trong không gian nấu một nồi cháo thịt nạc trứng bách thảo lớn, ngay cả Mai Đóa bị hoảng sợ hôm qua cũng ăn ba bát, sức hồi phục kinh người, tối qua cô và Mai Ngạn Quân còn lo lắng cô bé sẽ bị sang chấn tâm lý sau động đất.
Sau khi Diêu Nghiêu liên tục mày mò, radio phát ra tiếng rè rè, sau đó là bản tin thời sự quốc gia.
Ngày hôm qua, một trận động đất nông từ 7,5 đến 7,8 độ richter đã xảy ra trên diện rộng toàn quốc, tâm chấn của thành phố Dương nằm ở phía đông thành phố, chính phủ đang nỗ lực triển khai công tác cứu hộ, đồng thời công bố các điểm tạm trú do chính phủ thiết lập ở các khu vực, để người dân có nhu cầu tự mình đi đến đó.
“Đội trưởng, chỗ chúng ta còn rung lắc mạnh như vậy, vậy phía đông thành phố nằm ở tâm chấn...” Diêu Nghiêu nghe xong vẻ mặt kinh hoàng.
“Động đất nông trong phạm vi 60 cây số!” Lam Vũ nói.
Môi Lý Gia Minh run run, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắp bắp nói: “Đội trưởng, động đất xảy ra trên diện rộng cả nước, thời tiết năm nay rất bất thường, có phải tận thế sắp đến rồi không?”
Đinh Mộ thầm khen ngợi anh ấy trong lòng, cậu nhóc, cậu đã nói đúng sự thật rồi!
Mai Ngạn Quân không biết phải nói với bọn họ thế nào, Lâm Trí Viễn bên cạnh xen vào: “Trước khi động đất, con trai tôi gọi điện thoại đến, nghe ý của nó, có lẽ sau này còn có động đất lớn, bây giờ là cuối tháng bảy, khu vực ven biển là mùa bão, thời tiết năm nay không ổn định, có thể bão sẽ mạnh hơn lúc trước, sau khi chúng ta trở về đều phải gia cố nhà cửa.”
Mọi người nghe xong trở nên im lặng, sức mạnh của thiên nhiên thật đáng sợ, một trận tàn phá như vậy, con người đã bước vào thời kỳ tận thế.
Khoảng cách dư chấn dần dần kéo dài, trở nên nhỏ hơn trong hai ngày sau đó, mọi người quyết định thu dọn đồ đạc về nhà.
Trên đường về, rất nhiều tòa nhà cao tầng đổ nát, hoặc sụp đổ, hoặc nghiêng ngả. Dưới đống đổ nát là những sinh mạng từng tươi trẻ, mặt đường sụt lún nghiêm trọng, xe đi rất chậm. Con người bị chôn vùi, trận động đất kinh hoàng đã phá hủy một thành phố phồn hoa trong chốc lát.
Toàn thành phố như mất hết sinh khí, người người đều có khuôn mặt ủ rũ, ánh mắt đờ đẫn, hoặc ngồi trên đống đổ nát, hoặc ôm người thân yêu đã ra đi, nước mắt đã cạn, giọng đã khàn, không thể nào gọi lại được sinh mạng đã mất.
Nhân viên cứu hộ mặc đồng phục, đứng trên đống đổ nát dùng gậy sắt, xẻng xúc đất đá, cố gắng tìm kiếm dấu vết sự sống.
Trải qua hai kiếp, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhưng Đinh Mộ vẫn thấy chua xót trong lòng.
Xe nhanh chóng chạy đến cổng khu Đông Châu Nhất Hào, bên trong có mấy tòa nhà kiên cố vẫn đứng vững.
Vườn hoa trong tiểu khu có dấu vết sinh hoạt, đám cỏ vốn bị ngập nước hơi vàng úa đã bị giẫm nát.
Dưới mấy cây đại thụ cách xa các tòa nhà, có năm thi thể được phủ bằng ga trải giường, người nhà quỳ bên cạnh khóc lóc thảm thiết.
Chương 60: Cha Già
“Người đàn ông cao lớn đang quỳ chính là con trai của người phụ nữ vô lại lần trước.” Bà Vương ghé sát vào nói nhỏ.
Đinh Mộ không hiểu, “Người phụ nữ đó chết rồi sao?”
“Còn không phải sao, lúc động đất bị mảnh kính rơi trúng làm vỡ đầu, óc chảy đầy đất, chết ngay tại chỗ, đáng sợ lắm.” Dương Thiến Vân giả vờ sợ hãi nói.
“Con người vẫn không thể làm việc xấu, trời đều nhìn thấy.” Bà Vương vừa nói vừa chỉ tay lên trời.
Dương Thiến Vân tiếp lời: “Chúng ta đều là người tốt, trời không nhận người tốt.”
Dừng xe, Đinh Mộ chỉ lo lấy đồ, còn bà Vương và Dương Thiến Vân nhanh chóng đi hỏi thăm rõ ràng những chuyện xảy ra trong khu.
Không có điện nên bọn họ phải leo bộ lên tầng mười bảy, Mai Ngạn Quân bảo ba người Lam Vũ về thẳng căn hộ 1702 nghỉ ngơi, buổi trưa qua ăn cơm.
Bảo Mai Vũ Văn dẫn Mai Đóa và hai con chó chơi ở cửa một lát, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân vào nhà lấy đồ trong không gian ra.
Tấm pin năng lượng mặt trời ở ban công được lắp lại, nấu cơm, mở điều hòa ở phòng khách vẫn không thành vấn đề.
Lo lắng sợ hãi vì động đất mấy ngày nay, Đinh Mộ chuẩn bị làm một bữa cơm dinh dưỡng phong phú bồi bổ cho mọi người.
“Mộ Mộ, chiều nay anh muốn ra ngoài tham gia cứu hộ.” Mai Ngạn Quân vừa giúp cô lặt rau vừa nói.
Nghe Mai Ngạn Quân nói, cô không vội trả lời mà chìm vào suy nghĩ của mình...
Thấy cô im lặng, Mai Ngạn Quân nói tiếp: “Anh sẽ không đi quá xa, chỉ tham gia tìm kiếm cứu nạn ở gần khu nhà này thôi.”
“Anh đi một mình à?”
“Dẫn Bình An theo, Bình An đã được huấn luyện chuyên nghiệp, tuy nó bị thương nhưng khoảng thời gian này được điều dưỡng, cơ thể đã gần như đã hồi phục về trạng thái trước khi bị thương, nó chỉ phụ trách tìm kiếm, sẽ không bị mệt.” Thấy giọng Đinh Mộ dịu lại, Mai Ngạn Quân vội vàng giải thích.
Trong lòng Đinh Mộ buồn bực, cô thở dài một hơi: “Em sẽ không ngăn cản anh, từ đầu đến cuối em luôn tôn trọng quyết định của anh, nhưng em mong anh khi đưa ra quyết định gì thì hãy suy nghĩ nhiều hơn đến hai đứa nhỏ trong nhà, bây giờ thời thế đã thay đổi, sức lực của một người làm sao có thể chống lại được thiên tai.”
Không phải cô ích kỷ, nhưng cô không muốn lòng trượng nghĩa của anh kéo theo cô và các con, kiếp này cô chỉ muốn cùng các con sống thật tốt trong tận thế, nếu tư tưởng của anh vẫn không thay đổi, luôn muốn cứu nhiều người hơn thì cô sẽ phải suy nghĩ thật kỹ về con đường tiếp theo.
Mai Ngạn Quân buông rau trong tay, ôm chặt lấy cô. “Mộ Mộ, dù bất cứ lúc nào, em và các con đều quan trọng nhất đối với anh. Đất nước đã cho anh hơn mười mấy năm giáo dục và đào tạo, anh có nguyên tắc và lập trường của riêng mình. Chính vì đã trải qua, anh mới càng nhận thức sâu sắc rằng có nước mới có nhà, chỉ có nhiều người sống sót, tương lai của chúng ta, tương lai của con cái mới có hy vọng đối mặt với khó khăn, chiến thắng khó khăn.”
“Đúng vậy, chị dâu, em cũng đi cứu hộ với đội trưởng.” Giọng Lam Vũ ngoài phòng bếp khiến hai người giật mình vội vàng tách ra.
Thời tiết quá nóng, ba người bọn họ dọn dẹp xong liền qua đây hưởng điều hòa, ba người bọn họ tai thính mắt tính, cho nên nghe thấy Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân nói chuyện trong bếp.
Nhìn thấy Lam Vũ một tay còn treo trước ngực, Đinh Mộ không vui nói: “Tay còn chưa khỏi, đi đâu mà đi, không được đi.”
“Nghe thấy chưa, cậu không được đi! Chị dâu, em đi với đội trưởng, chân em đã khỏi từ lâu rồi.” Lý Gia Minh kéo Lam Vũ đang chắn phía trước ra, chen vào với vẻ mặt nịnh nọt.
Lam Vũ quay đầu nhìn Mai Ngạn Quân, vẻ mặt uất ức: “Đội trưởng, em cũng đi.”
“Nghe lời chị dâu, ở nhà đi!” Mai Ngạn Quân liếc nhìn cánh tay đang treo trước ngực của anh ấy.
Diêu Nghiêu đứng phía sau cũng có một cánh tay treo trước ngực...
Mai Ngạn Quân không lớn hơn ba người bọn họ mấy tuổi, nhưng qua thời gian chung sống, Đinh Mộ nhận ra ba người này đối xử với Mai Ngạn Quân như cha già.