Đôi mắt ba người đột nhiên sáng lên, Lý Gia Minh có suy nghĩ tỉ mỉ liếc nhìn Đinh Mộ, sau đó cẩn thận nói: “Làm vậy có quá làm phiền anh và chị dâu không?”
Đinh Mộ hiểu ý anh ấy, biết chắc chắn Mai Ngạn Quân sẽ có sắp xếp khác, vì cả hai đều có bí mật không thể để người khác biết.
“Không sao, các cậu nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc đi, nếu không thì trở về trời sẽ tối mất.” Mai Ngạn Quân kiên trì nói.
Không nói thêm gì nữa, ba người nhanh chóng dọn dẹp vài bộ quần áo thay thế, cả ba đều sống lâu dài trong ký túc xá nên quần áo mùa đông đều ở trong tủ, mà Mai Ngạn Quân cũng nhìn thấy rõ điều này.
Đinh Mộ lấy cớ xuống thuyền lấy áo mưa, lúc đi xuống góc cầu thang không người thì cô lấy ba cái áo mưa và hai tấm vải chống mưa ra từ trong không gian.
Cô trở về tầng năm, ba người đã dọn dẹp xong.
Mai Ngạn Quân giúp ba người mặc áo mưa, Lam Vũ và Diêu Nghiêu xách hành lý, Lý Gia Minh đi sau bọn họ chậm rãi xuống lầu, anh và Đinh Mộ ở phía sau ôm hai cái lồng chó.
Trước khi đi, Mai Ngạn Quân cất hết tủ quần áo, giường và chăn của ba người vào trong không gian.
Mai Ngạn Quân không bỏ sót một cái gì, anh cất toàn bộ mấy cái giường trong các phòng ký túc xá trống trên tầng năm vào không gian.
Đinh Mộ đi theo phía sau, nhìn mà há hốc mồm, mẹ kiếp, tên đàn ông chết tiệt này mua sắm 0 đồng cũng quá giỏi rồi.
Hai người xuống đến tầng ba, Lam Vũ và Diêu Nghiêu với cánh tay treo trước ngực đã leo lên thuyền xung phong ngồi mỗi người một bên, giữ thăng bằng cho thuyền.
Mai Ngạn Quân đặt lồng chó xuống, cõng Lý Gia Minh đang chân tay bất tiện trèo lên cửa sổ rồi đặt anh ấy lên thuyền.
Đinh Mộ lên thuyền nhận lấy hai con chó và hành lý của ba người, Mai Ngạn Quân lấy tờ giấy đã viết trước khi xuống lầu ra rồi dán vào vị trí dễ thấy, thông báo cho anh em đưa cơm rằng người đã được đón đi, không cần đến đưa cơm nữa.
Trên đường về, Mai Ngạn Quân quen thuộc với tuyến đường thủy này, anh tăng tốc thuyền xung phong lao nhanh.
Sau gần hai giờ di chuyển, bọn họ đến tiểu khu Đông Châu vào lúc một giờ chiều.
Thuyền xung phong lái thẳng vào đại sảnh tòa nhà số 5, Mai Ngạn Quân xuống kéo thuyền vào cửa cầu thang, mọi người cởi áo mưa ra.
Mai Ngạn Quân đỡ Lam Vũ và Diêu Nghiêu xuống trước, sau đó anh cõng Lý Gia Minh bị thương ở chân xuống, để ba người bọn họ xách hành lý từ từ leo lên tầng mười bảy.
Đinh Mộ ở trên thuyền chuyển hai lồng chó xuống trước, sau đó cô cũng được Mai Ngạn Quân bế xuống, vải chống nước, áo mưa và thuyền xung phong đều được anh tiện tay thu vào trong không gian.
Hai vợ chồng mỗi người ôm một lồng chó leo lên tầng mười bảy, cả hai có thể chất tốt, ôm mấy chục cân cả chó lẫn lồng mà không hề thở gấp.
Về đến nhà, hai đứa nhỏ nhìn thấy chó trong lồng thì vui vẻ nhảy cẫng lên, bọn nhỏ vây quanh ba người hai chó không ngừng hỏi han, Lam Vũ là người nói nhiều nên bọn nhỏ hỏi thì anh ấy cũng trả lời.
Mai Ngạn Quân mang hành lý của bọn họ vào phòng Mai Vũ Văn, bọn họ tạm thời ngủ ở đây.
Để bọn họ nghỉ ngơi trong phòng khách trước, Đinh Mộ vào bếp nấu ăn.
Trong nhà không có thức ăn cho chó, tính cả hai con chó nên cô đã nấu một nồi cơm lớn.
Thời gian hơi muộn nên mọi người đều đói bụng, cô lấy khoai tây trồng trong không gian ra cắt hạt lựu, thêm một đĩa thịt bò kho lớn, cô nấu món thịt bò hầm khoai tây, cần tây xào thịt xắt lát, cà tím xào thịt băm, cải chíp xào tỏi, thêm một món canh trứng rong biển nữa.
Để tiết kiệm thời gian, cô bật lửa hai bếp ga cùng một lúc, cơm vừa chín, thì món ăn đã lên bàn.
Trong phòng khách, hai chú chó đã được thả ra khỏi lồng, Mai Ngạn Quân dùng một cái bát inox nhỏ đựng nước cho chúng uống.
Những chú chó đã được huấn luyện, ngoan ngoãn ngồi đó để hai đứa nhỏ sờ mó.
“Vũ Văn, dẫn Mai Đóa đi rửa tay ăn cơm.”
Đinh Mộ bưng hai đĩa cơm trộn thịt bò hầm cho chó từ trong bếp ra, rồi đặt trước mặt chúng.
Chương 52: Nạp Thêm Thành Viên
Chó quay đầu nhìn Lam Vũ, người thường chăm sóc bọn chúng, Lam Vũ xoa đầu chúng rồi nói: “Đây là nhà mới của tụi mày sau này đó, phải ngoan ngoãn nghe lời, sau này bọn họ chính là chủ nhân của mày.” Nói xong, anh ấy chỉ vào Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân.
Đinh Mộ đưa tay xoa đầu hai con chó: “Đói lả rồi, mau ăn đi!”
Hai chú chó như có linh tính vậy, bọn chúng lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Trên bàn ăn, ba người cũng đang vùi đầu ăn ngon lành.
“Chị dâu, chị nấu ăn ngon quá!” Chu Gia Minh vốn ít nói cũng không nhịn được phải khen ngợi.
Lam Vũ và Diêu Nghiêu gật đầu lia lịa, bọn họ không muốn nói chuyện, vì miệng không rảnh.
Cô bé ngoan ngoãn Mai Đóa gắp thịt vào bát của Diêu Nghiêu bên cạnh: “Chú ơi, mẹ cháu nấu ăn ngon nhất trên đời, chú ăn nhiều vào nhé.”
“Cảm ơn bé Mai Đóa!” Diêu Nghiêu cười lộ hàm răng trắng.
“Chú Lam ơi, Bình An và Thiểm Điện sẽ sống luôn ở nhà cháu ạ?” Mai Vũ Văn hỏi Lam Vũ, người đang vùi đầu ăn cơm.
Lam Vũ gắp một miếng thịt bò kho bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Đương nhiên rồi, bọn chúng là chó anh hùng, trên người đều bị thương, không thể ra ngoài làm nhiệm vụ được nữa, không phải cha cháu nói để chúng ở nhà cháu bầu bạn với cháu và em gái à?”
“Thế thì tốt quá rồi!” Mai Vũ Văn vui vẻ gắp thịt cho ba người.
Ăn uống no nê, Mai Ngạn Quân và ba người uống trà ở phòng khách, Mai Vũ Văn dẫn Mai Đóa dọn dẹp bát đũa trong bếp.
“Vết thương của các cậu thế nào rồi?” Mai Ngạn Quân hỏi trước.
Chu Gia Minh nhìn Diêu Nghiêu và Lam Vũ một cái rồi nói: “Hai người bọn họ bị gãy tay, lúc đó được đưa đến bệnh viện trung y để bó bột, còn em bị nứt xương đùi phải, bọn em đều bị thương vào ngày bão đến, đã nửa tháng, sắp khỏi rồi.”
“Căn hộ 1702 bên cạnh không có ai ở, lát nữa vợ chồng tôi đi dọn dẹp, cũng không biết khi nào mưa bão mới tạnh, mấy cậu cứ ở đây trước đi.”
Ba người không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Mai Ngạn Quân, đồng thanh nói: “Bọn em nghe theo đội trưởng.”
Mấy người vẫn đang nói chuyện trong đơn vị, Đinh Mộ dẫn hai đứa nhỏ vào phòng ngủ trưa.
Nhà có người, cô chỉ chợp mắt được nửa tiếng, thức dậy không thấy Mai Ngạn Quân đâu, cửa chính nhà mở toang.
Ra khỏi cửa, nhìn thấy Mai Ngạn Quân đang dùng dụng cụ chuyên nghiệp phá khóa căn hộ 1702 ở phía xéo đối diện. Không lâu sau, cửa mở ra, Đinh Mộ vô cùng khâm phục khả năng của người đàn ông này.
Căn hộ có bố cục giống hệt nhà bọn họ, chỉ khác hướng, có vẻ rất sạch sẽ, bộ phận bán hàng định kỳ sẽ cho mấy dì lao công đến dọn dẹp những căn hộ chưa bán được.
Mai Ngạn Quân dọn dẹp sơ qua rồi lấy từ trong không gian ra cái giường đã cất ở ký túc xá đơn vị, đặt vào ba phòng rồi trải ga gối mới. “Ngày mai bảo bọn họ chuyển đến đây ở, ăn uống gì đó thì vẫn bên nhà mình.”
Ra khỏi cửa, Mai Ngạn Quân lại lấy một ổ khóa chống trộm chuyên nghiệp cấp C từ trong không gian ra rồi lắp vào cửa chính.
Bọn họ không lo lắng nhân viên quản lý bất động sản hay bộ phận bán hàng biết mà ngăn cản, từ khi thành phố bị ngập lụt, tất cả nhân viên quản lý bất động sản đều được cho nghỉ phép, sau khi mưa lớn tạnh vài ngày lại liên tiếp xảy ra động đất lớn, từ đó, thiên tai tận thế chính thức bắt đầu, ai còn quan tâm đến chuyện nhà cửa nữa.
Sau khi cất dụng cụ, Mai Ngạn Quân chỉ vào cửa chống cháy ở cầu thang rồi nói: “Chờ vài ngày nữa hết mưa, anh sẽ ra ngoài tìm một cái cửa lắp vào đây, nhiều lớp bảo vệ, nhà sẽ an toàn hơn.”
Đinh Mộ rất tán thành, dù sao thiên tai tận thế, người đói khát đến cùng cực còn ăn thịt đồng loại nữa cơ mà.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lam Vũ và hai người còn lại xách hành lý đơn giản chính thức chuyển vào căn hộ 1702, trở thành hàng xóm mới của bọn họ.
Đinh Mộ lấy những vật dụng sinh hoạt cơ bản đã tích trữ từ trong không gian ra rồi đưa cho bọn họ, buổi trưa lại nấu một bữa cơm thịnh soạn, xem như mừng tân gia cho bọn họ.