Thời gian trôi qua trong những cơn mưa xối xả, đến tháng 7, nước lũ đã không dâng cao trong mấy ngày, mưa cũng dần nhỏ lại.
Nhân lúc mưa nhỏ, Mai Ngạn Quân đến chỗ Lâm Trí Viễn một chuyến, trả lại thuyền xung phong.
Đinh Mộ vẫn lội nước đến cổng tiểu khu để mua thức ăn mỗi ngày, nhà có thêm người ăn cơm, đương nhiên cần nhiều thịt và rau hơn. Nhân lúc thanh toán bằng điện thoại vẫn còn sử dụng được, cô phải nhanh chóng tiêu hết số tiền không nhiều trong tài khoản.
Năm ngày sau, cuối cùng nước lũ cũng rút, trời quang mây tạnh, chỉ còn lại bùn đất lầy lội dưới ánh nắng mặt trời, nhân viên công tác ngày ngày phun thuốc khử trùng trên đường phố.
Ngày thứ hai sau khi nước lũ rút, điện được khôi phục bình thường, các cửa hàng bắt đầu hoạt động trở lại.
Mạng và điện bị mất trong nửa tháng, sau khi khôi phục, mọi người lập tức lên mạng than thở, video và hình ảnh về bão, mưa lớn, lũ lụt tràn ngập khắp mạng xã hội.
Đinh Mộ không có thời gian và sức lực để quan mấy chuyện này, Mai Ngạn Quân và cô bàn bạc đi một chuyến đến chợ bán sỉ, tích trữ thêm một số gạo, bột mì và các loại thịt, dù sao thì nhà cũng có thêm ba người đàn ông.
Lam Vũ và Diêu Nghiêu là trẻ mồ côi bị bỏ rơi, hai người lớn lên trong trại trẻ mồ côi, Lý Gia Minh thì cha mẹ ly hôn, lớn lên cùng ông nội, anh ấy chưa tốt nghiệp đại học thì ông nội đã qua đời, trải qua nhiều khó khăn nhưng bọn họ không trở nên hư hỏng, sau khi tốt nghiệp đại học được phân công về đơn vị, được Mai Ngạn Quân dẫn dắt, thực sự khiến người cha già như anh lo lắng không yên.
Nhìn dáng vẻ của Mai Ngạn Quân, nếu không có gì bất ngờ, thiên tai tận thế, ba người này sẽ sống chung với bọn họ.
Chạy liên tục hai ngày, bọn họ đã tích trữ được vài chục tấn gạo bị ẩm và mì sợi với giá rẻ, Đinh Mộ cất vào trong không gian có thể ngăn cản chúng tiếp tục biến chất.
Các loại thịt tích trữ không nhiều, hầu hết thịt heo, thịt bò trên thị trường đều là thịt dự trữ do chính phủ bán ra để ổn định thị trường sau thiên tai, nên bọn họ sẽ không tranh giành với người dân.
Đinh Mộ cũng tích trữ không ít vật tư chống rét, than đá, than củi cho mấy người.
Hôm đó, Đinh Mộ đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp, ba người Lam Vũ đang ngồi điều hòa trong phòng khách xem tivi vì căn hộ 1702 vẫn chưa có đồ điện gia dụng.
“Mẹ ơi, em gái không nghe lời!” Mai Vũ Văn tức giận chạy đến trước mặt Đinh Mộ mách tội. “Em ấy bắt được mấy con ếch nhỏ trong vườn, khiến cả người dính đầy bùn, con bảo em ấy đừng bắt nhưng em ấy không nghe lời con.”
Mấy hôm trước, ban quản lý đã rút hết nước trong giếng thang máy, cũng đã bảo trì thang máy nên giờ có thể sử dụng bình thường.
Mai Vũ Văn và Mai Đóa vì lũ lụt mà bị kẹt ở nhà nửa tháng, sau khi thang máy có thể sử dụng được, mỗi ngày bọn nhỏ đều ra vườn hoa chơi.
Cô bé bùn Mai Đóa xách một túi nilon, bên trong toàn là ếch con.
Lam Vũ cũng đến gần “Sao nhiều thế?”
“Trong bụi cỏ toàn là ếch, mẹ ơi, trưa nay chúng ta ăn chúng đi, chiều con sẽ đi bắt thêm.” Khuôn mặt nhỏ của Mai Đóa lấm lem những chấm bùn đất, cô bé nói với giọng nghiêm túc.
Đinh Mộ nổi da gà không dám nhìn nhiều, cô xách con gái vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Trong bữa ăn, mọi người thảo luận từ những con ếch xuất hiện thành đàn dưới lầu cho đến những tin tức gần đây.
“Hôm nay em xem được một video, một cư dân mạng đăng tải đoạn video quay cảnh con suối nhỏ trước cửa nhà anh ấy, nó cạn nhanh đến mức có thể nhìn bằng mắt thường, mọi người đều nói anh ấy đã dùng chế độ tua nhanh, nhưng em thấy không phải.” Diêu Nghiêu chia sẻ video mình xem trên mạng, mở miệng nói: “Em đã phân tích rồi, không dùng chế độ tua nhanh.”
Chương 54: Sắp Có Động Đất
Sau bữa ăn, Đinh Mộ lấy máy tính xách tay từ phòng làm việc ra, mở trang web chính thức của cục khí tượng xem thử.
Trang web hiển thị một thông tin mới nhất, thời gian đăng là hôm nay, nội dung là: Các chuyên gia của Cục Địa chấn đã đưa ra cảnh báo về sự thay đổi tốc độ sóng địa chấn, có khả năng xảy ra động đất trong vòng nửa tháng gần nhất, kêu gọi người dân chuẩn bị trước, khi động đất xảy ra, hãy nhanh chóng đến nơi trống trải, tránh xa các tòa nhà. Không biết chính xác ngày nào động đất sẽ đến, mà chỉ có thể nhắc nhở mọi người chuẩn bị trước.
Lúc này, bản tin trên tivi cũng trịnh trọng phát tin tức này.
“Vãi, sắp tận thế rồi hả? Mưa lớn nửa tháng rồi lại đến động đất?” Lam Vũ không nhịn được mà than thở.
Mai Ngạn Quân và Đinh Mộ nhìn nhau, Đinh Mộ nói: “Em nhớ là khoảng ngày 15 tháng 7.”
Nghĩ một lúc, Mai Ngạn Quân trầm ngâm nói: “Chiều nay anh đi dạo quanh đây xem có chỗ nào trống trải không, khi động đất đến, chúng ta ra ngoài tránh.”
“Đội trưởng, động đất lớn lắm à?” Diêu Nghiêu hỏi.
“Ừ. Cho nên chúng ta phải chuẩn bị trước.”
Từ khi tin tức đưa tin sẽ có động đất, số người mua rau ở chợ tăng lên rõ ràng, mọi người nhanh chóng mua sạch sẽ số rau thịt do chợ cung cấp.
Đinh Mộ đến muộn chỉ mua được một ít thịt heo, bắp cải, bí đao, bí đỏ và khoai sọ.
Sau nửa tháng mưa bão lũ lụt, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì mọi người đã run sợ tích trữ đồ này đồ kia.
Tin tức lại đưa tin kêu gọi người dân sáng suốt không mù quáng theo đám đông, mua sắm lý trí không giành giật, không hoảng loạn, chính phủ sẽ cung cấp một lượng lớn thịt và rau củ quả mỗi ngày, đáp ứng nhu cầu của người dân.
Đinh Mộ có thể trồng trọt trong không gian, mỗi bữa ăn ở nhà đều có một đĩa rau xanh được sản xuất trong không gian, ngay cả khi có ba người Lam Vũ thì cô cũng không kiêng dè.
Hai vợ chồng cô có không gian, ba người bọn họ sẽ luôn đi theo Mai Ngạn Quân, chuyện này sớm muộn cũng không giấu được, chỉ xem Mai Ngạn Quân sẽ nói với bọn họ thế nào.
Cô cũng sẽ không vì kiêng dè bọn họ mà hạ thấp chất lượng cuộc sống của mình, hai đứa nhỏ vẫn đang trong giai đoạn phát triển, sống lại một đời, cô cũng không muốn chịu thiệt thòi.
Trong bữa ăn, Mai Ngạn Quân nói với Đinh Mộ: “Anh đã liên hệ được một xưởng sản xuất thức ăn cho chó, đặt một lô hàng thức ăn cho chó, chiều nay em đi cùng anh lấy về nhé.”
“Ngoài ra, thuốc men, đồ ăn vặt và những thứ khác cũng cần được chuẩn bị.” Bình An và Thiểm Điện đều mang trên mình những vết thương cũ, trong thời gian chúng đến nhà bọn họ, Đinh Mộ mỗi ngày đều cho chúng uống một chút linh tuyền không gian.
“Từ khi đến nhà chị dâu, Bình An và Thiểm Điện đã hồi phục tinh thần, bộ lông cũng bóng mượt hơn nữa.” Nhắc đến hai chú chó, Lý Gia Minh ngạc nhiên về khả năng hồi phục của chúng.
Diêu Nghiêu cũng nghĩ như vậy. “Mặc dù trông chúng vẫn còn hơi gầy, nhưng trạng thái tinh thần không kém chút nào.”
“Không chỉ chó, tôi cảm thấy tay tôi cũng khỏi rồi này.” Lam Vũ chen miệng vào.
“Gãy xương trăm ngày, cậu đừng có cử động lung tung, miễn cho đến lúc đó bị lệch, không làm được tay súng thần thì đừng có khóc nhè đó.” Mai Ngạn Quân nghiêm mặt nói, tuy Lam Vũ có tính tình hoạt bát nhưng lại là tay bắn tỉa lão luyện trăm bước xuyên hiện trường của đội.
“Xấu hổ quá, chú Lam lớn như vậy rồi còn khóc nhè.” Tiểu Mai Đóa xoa má, trêu chọc Lam Vũ.