Mai Ngạn Quân đặt gạo vào bếp, Lâm Chí Viễn từ thư phòng ra ngoài, thấy là Mai Ngạn Quân thì mắt sáng rực lên. “Ngạn Quân đến đó hả! Mau mau mau, lại đây ngồi!”
“Chú Lâm, tụi cháu không ngồi đâu, cả người tụi cháu ướt sũng, lần sau cháu lại sang uống trà với chú nhé.
” Mai Ngạn Quân từ chối. “Hai đứa nhỏ còn đang ở nhà.”
Đinh Mộ đứng bên cạnh mỉm cười gật đầu.
Thấy vậy, Lâm Chí Viễn cũng không níu kéo, kéo Mai Ngạn Quân sang một bên rồi nói: “Ngạn Quân, chú nghe nói cháu đã nộp đơn xin giải ngũ rồi à?”
Mai Ngạn Quân thấy ông ấy biết nên cũng không giấu giếm. “Vâng, cháu thường xuyên đi công tác, hai đứa nhỏ sắp lớn rồi, cháu muốn dành nhiều thời gian hơn cho bọn nhỏ.”
Lâm Chí Viễn nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nghe nói trong đội của cháu có mấy thanh niên ra ngoài cứu hộ lũ lụt bị thương, còn có chuồng chó phía sau cục, có mấy con chó anh hùng bị thương giải ngũ. Bây giờ thành phố nào cũng không ổn cả, chỉ sợ không ai quan tâm đến bọn họ, cháu có rảnh thì thay chú đi xem thử bọn họ thế nào rồi, ông không yên tâm.”
“Được, ngày mai cháu sẽ đi xem.” Mai Ngạn Quân vội vàng đồng ý.
“Chú có một cái thuyền xung phong, cháu cầm lấy dùng đi.”
Mai Ngạn Quân không từ chối, đeo cái thuyền xung phong lên lưng, anh cũng không chậm trễ nữa, cùng Đinh Mộ về nhà.
Trên đường về, Đinh Mộ cảm thấy, mặc dù Lâm Chí Viễn không nói rõ ràng chuyện gì, nhưng Mai Ngạn Quân vẫn chịu ảnh hưởng.
Đúng là gừng già mới cay, một phát trúng ngay trọng tâm.
Cô có thể hiểu, một người có lòng đại nghĩa, cảm giác sứ mệnh mạnh mẽ như Mai Ngạn Quân, khi nhìn thấy đồng đội của mình chiến đấu ở tuyến đầu, trong lòng chắc sẽ có nhiều suy nghĩ. Đinh Mộ tôn trọng ý kiến của anh, nhưng cô sẽ không chủ động khuyên anh.
Một người như vậy, ý chí không phải người thường có thể sánh bằng, một khi anh đã quyết định điều gì, thì bất cứ ai cũng không thể lay chuyển được, Đinh Mộ chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh anh.
Vào nhà, Mai Ngạn Quân đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Đinh Mộ đặt đồ mua sắm xuống, thay quần áo xong thì bước ra khỏi phòng, Mai Ngạn Quân vui vẻ chơi đùa với hai đứa nhỏ.
Buổi tối, Mai Ngạn Quân hóa thân thành một con sói vô cùng hung dữ, Đinh Mộ cảm thấy mình bị anh bẻ xương xé nhỏ, nuốt sống vô số lần.
Một lúc lâu sau, Đinh Mộ mệt đến mức không mở nổi mắt.
Nhưng giọng nói của tên đàn ông chết tiệt khẽ khàng vang lên bên tai cô: “Mộ Mộ, ngày mai anh muốn về đơn vị xem thử.”
Đây là câu khẳng định, đã quyết định rồi còn nói với cô làm cái rắm gì, phản bác cũng vô ích, cô không có sức lực để trả lời anh.
Mưa lớn kéo dài liên tục nửa tháng, toàn bộ thành phố ngập trong nước, tình hình tiểu khu của bọn họ còn đỡ hơn một chút, không biết những nơi khác thế nào, cô cũng muốn ra ngoài xem thử.
“Em cũng muốn ra ngoài xem thử.”
Mai Ngạn Quân nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý. “Được, sáng sớm ngày mai ăn sáng xong thì chúng ta xuất phát.”
Quả nhiên, đàn ông được thỏa mãn thì dễ nói chuyện nhất, thật đúng là cẩu nam nhân! Nghĩ đến việc mình bị dày vò thảm thương như vậy, Đinh Mộ thầm mắng trong lòng.
Chương 50: Đón Người
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, Mai Ngạn Quân kéo Mai Vũ Văn sang một bên dặn dò ở nhà ai gõ cửa cũng đừng mở, đồng thời phải trông chừng em gái, sau khi nghe thấy lời hứa của con trai, thì hai vợ chồng liền mang thuyền xung phong ra ngoài.
Vì lý do an toàn, những khu vực bị ngập lụt đều bị cúp điện, tầng một của khu tập thể bị ngập, thang máy không sử dụng được, mọi người chỉ có thể đi cầu thang lên xuống.
Hai người xuống lầu, mặc áo mưa rồi ngồi lên thuyền cao su, Mai Ngạn Quân tài năng toàn diện điều khiển tốc độ và phân biệt đường đi.
Hôm nay mưa nhỏ hơn, thuyền xung phong di chuyển nhanh chóng trên đường lớn.
Thành phố vốn sôi động nhộn nhịp ngày nào, giờ đây ngoài tiếng mưa rào rào, không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Sau hơn một tiếng đồng hồ di chuyển, bọn họ đến đơn vị của Mai Ngạn Quân.
Tòa nhà văn phòng uy nghiêm nhưng không kém phần rộng rãi, nước đã ngập đến tầng ba, hàng chục chiếc thuyền xung phong đỗ trước cửa.
Mặc dù bị ngập lụt, nhưng mọi người ở đây vẫn làm việc bình thường, bởi vì bọn họ phải chịu trách nhiệm chỉ đạo và điều phối công tác trật tự an ninh công cộng toàn thành phố.
Mai Ngạn Quân đi vòng qua tòa nhà văn phòng, đến khu ký túc xá phía sau.
Khu ký túc xá có năm tầng, dành cho nhân viên trực ca nghỉ ngơi. Nước đã ngập đến tầng ba, bọn họ đỗ thuyền cao su ở cửa sổ cầu thang tầng ba rồi trèo vào qua cửa sổ.
Tất cả các cửa phòng trên tầng bốn đều mở toang, được dọn dẹp sạch sẽ, không có người ở.
Vừa lên đến tầng năm, bọn họ đã nghe tiếng chó sủa, hai người đi về phía phòng ký túc xá có tiếng chó sủa.
Lúc này, một cái đầu tròn cạo trọc ló ra từ sau cánh cửa, khuôn mặt vàng vọt, hai gò má hơi hóp vào, trông có vẻ dinh dưỡng không đủ, một đôi mắt to phát ra ánh sáng rực rỡ và lương thiện, anh ấy cao một mét tám mươi mấy, vóc dáng gầy gò, tay trái được cố định bằng băng gạc treo trước ngực.
Thấy người đến, hai mắt sáng bừng lên, anh ấy kích động chạy bước nhỏ đến: “Đội, anh đến thăm chúng em à!” Nói xong lại gọi vào phòng: “Tam Thổ, Gia Minh, đội trưởng đến rồi!”
Mai Ngạn Quân bước đến đỡ anh ấy, đi đến cửa phòng, hai thanh niên bên trong đang định bước ra.
Hai người, một người tay phải được cố định bằng băng gạc treo trước ngực, một người chống nạng, chân phải quấn băng dày, cả hai đều có khuôn mặt vàng vọt, hai má hóp lại. Đinh Mộ nhìn thấy nhiều tình trạng này ở kiếp trước, liếc mắt đã có thể nhận ra ba người này không ăn uống đầy đủ mới đói đến mức như vậy.
Bên trong cùng của ký túc xá, hai con chó chăn cừu lưng đen bị nhốt trong lồng, cũng gầy đến mức nhìn thấy cả xương sườn. Khi thấy có người bước vào, bọn chúng không ngừng vẫy đuôi, phát ra âm thanh “ư ử”.
Hai thanh niên đồng thanh nói: “Đội trưởng, anh đến thăm bọn em à!”
“Ừ!” Mai Ngạn Quân đáp lại, nhanh chóng quét mắt nhìn ký túc xá và ba người hai con chó, trong lòng đã có một tính toán, trầm giọng hỏi: “Bình thường ai mang cơm cho các cậu?”
“Nhà ăn của đơn vị bị nước lũ nhấn chìm rồi, cục trưởng đã sắp xếp các anh em khác mang cơm đến, nhưng các anh em đều đi làm nhiệm vụ, bọn họ phải về nhà lấy cơm sau khi giao ca rồi mới mang đến cho bọn em, ký túc xá không có điện nên không đun được nước sôi, thỉnh thoảng phải ăn mì gói sống, lương thực của Bình An và Điện Quang đã hết từ tuần trước rồi.” Người thanh niên đầu tiên ra đón nói nhanh.
Nhìn sang Đinh Mộ bên cạnh, anh ấy lại nói: “Đây là chị dâu đúng không, chào chị! Chị dâu. Em tên Lam Vũ, mọi người đều gọi em là Tiểu Ngự.”
Người đang bó bột tay phải nói: “Chào chị! Chị dâu. Em tên Diêu Diệu, mọi người đều gọi em là Tam Thổ.”
Người chống nạng: “Chào chị! Chị dâu. Em tên Lý Gia Minh, chị gọi em Gia Minh là được rồi.”
“Chào các cậu nhé! Tôi tên Đinh Mộ.” Đinh Mộ mỉm cười chào bọn họ.
Mai Ngạn Quân nhìn xung quanh bốn phía nói với ba người: “Thu dọn đồ đạc, theo tôi về nhà!”