Khi nước dâng cao, điện trong tiểu khu bị cắt, Mai Ngạn Quân không còn ra ngoài nữa.
Khi mực nước trong tiểu khu dâng cao đến ngang đùi, chính quyền địa phương đã nhanh chóng triển khai công tác cứu hộ theo từng khu phố, ưu tiên chuyển những người dân có nhà bị ngập nước đến các điểm tập trung tạm thời.
Để đảm bảo đời sống cho người dân, chính quyền bố trí tổ chức bán hàng 3 ngày một lần bằng xuồng cứu sinh tại cổng tiểu khu, cung cấp nhu yếu phẩm cho người dân có nhu cầu mua.
Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân cũng quyết định đi theo dòng người ra cổng tiểu khu để mua lương thực và rau củ.
Cô mặc quần dài, túm gọn ống quần, đi giày thể thao lội nước, theo sau Mai Ngạn Quân đi về phía cổng tiểu khu.
Chiếc xuồng cứu sinh chở đầy lương thực và nhu yếu phẩm neo đậu tại khu vực sảnh bán hàng trong cổng tiểu khu, người ta bu đầy xung quanh bốn chiếc xuồng cứu sinh, sau nửa tháng mưa lớn, nhiều gia đình đã cạn kiệt lương thực.
Chỉ thấy một chiếc xuồng cứu hộ chở đầy gạo 30 cân được bọc bằng màng nilon, những chiếc khác chở thịt, rau củ và mì khô đóng túi, rau chủ yếu là cải trắng, khoai tây, hành tây, không có rau xanh.
Bốn nhân viên xã khu lần lượt cân, thu tiền, giúp đỡ giao hàng, thanh toán toán, có thể trả bằng di động hoặc tiền mặt.
Hai người bước về phía trước vài bước, vợ chồng chen vào đám đông.
Chỉ nghe thấy các bà, các ông trong đám đông mồm năm miệng mười mặc cả, lúc thì chê rau ít, lúc thì chê thịt quá mỡ...
Các nhân viên công tác xã khu la hét đến mức cổ họng khàn đi, cho nên một người dùng loa phóng thanh trả lời câu hỏi của đám đông hết lần này đến lần khác.
“Giá cả đều do chính phủ quy định, chúng tôi chỉ là nhân viên công tác xã khu phụ trách cân và thu tiền, khi mua hàng đừng vây kín, để những người có nhu cầu đằng sau mua!”
“Dì ơi, dì đừng nhặt rau nữa, dì nhặt một lá thì lãng phí một lá, rau xanh bây giờ đắt đỏ lắm.”
“Bão đã làm sập nhà kính trồng rau của nông dân trồng rau rồi, trời mưa lâu như vậy, rau xanh đã không còn nhiều nữa, cho dù nơi khác có thì cũng không thể vận chuyển đến đây được vì đường xá ngập cả rồi.”
...
Mai Ngạn Quân cao lớn khỏe mạnh, anh mua một bao gạo, 5 cân thịt ba chỉ, 3 cân hành tây và 3 cân bắp cải. Sau khi thanh toán bằng điện thoại, Đinh Mộ xách rau, còn Mai Ngạn Quân vác gạo, cả hai chuẩn bị rời đi.
“Chàng trai, tiện thể thanh toán giúp tôi nhé, tôi không mang theo tiền ra ngoài.” Một bà thím hơn 50 tuổi túm lấy ống tay áo mưa của Mai Ngạn Quân, mở miệng nói.
Đinh Mộ ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, quen à?
Mai Ngạn Quân lắc đầu, anh rút cánh tay mình lại rồi nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Tôi không quen bà, nhân viên công tác sẽ không rời đi nhanh như vậy, bà có thể về nhà lấy tiền rồi quay lại mua!”
Bà thím không chịu thua, tiếp tục mặt dày không biết xấu hổ nói: “Tôi ở ngay tầng 3 dưới nhà hai người đó, mỗi ngày ra ra vào vào tôi cũng từng gặp cậu mấy lần, mọi người tầng trên tầng dưới nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải.”
Chương 48: Dương Thiến Vân
Mai Ngạn Quân không nói nên lời, nhưng Đinh Mộ kéo anh ra xa, chiến lực mười phần đáp trả: “Anh ấy đã nói không quen bà rồi mà, dựa vào đâu chúng tôi phải trả tiền cho bà chứ? Bà có thời gian đứng đây nói chuyện thì đi mấy bước đã về nhà lấy được rồi đó.”
Nói xong, cô kéo Mai Ngạn Quân định rời đi, túi thịt và rau trên tay siết tay cô đau nhức.
“Haiz, cô gái này đúng là không có tình người, về nhà tôi sẽ trả lại cho cô, vậy còn không được hả?” Bà thím tiếp tục lừa đảo.
“Tôi thấy bà đã đi xin tiền của mấy nhà hàng xóm rồi đó, không có tiền thì đừng xuống mua lương thực, dứt khoát ở nhà chết đói cho xong, ra ngoài làm trò xấu hổ như vậy, cả ngày chỉ muốn ăn chực, ăn cũng phí.” Một người phụ nữ bên cạnh nhịn không được mà lên tiếng.
Giọng nói này rất quen thuộc, Đinh Mộ quay đầu lại nhìn, là cô ấy!
Mai Ngạn Quân nhìn thấy người phụ nữ này cũng sững sờ, trong mắt lộ vẻ không thể tin được.
Những người xung quanh khác đều mồm năm miệng mười chỉ trỏ vào bà thím.
“Đúng là già còn không nên nết, vật tư do chính phủ quyên góp, nhân viên công tác vất vả mang đến đây, vậy mà có người lại muốn ăn chực.”
“Đúng là vặt lông dê vặt đến trên đầu chính phủ luôn rồi, đúng là không biết xấu hổ!”
“Nhìn khuôn mặt chanh chua cay nghiệt kia thì biết ngay không phải người tốt!”
...
Bà thím nghe không nổi nữa đành phải lủi lủi chen ra khỏi đám đông.
Kiếp trước, khi băng tuyết tan, lũ rút, thời tiết trở nên nắng nóng, cô đã đưa con trai và con gái đến cơ sở tái định cư tạm thời của chính phủ.
Người phụ nữ này tên Dương Thiến Vân, đời trước bọn họ quen biết ở căn cứ tái định cư của chính phủ. Tại căn cứ tái định cư, Dương Thiến Vân và con trai cô ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Mỗi khi cô và con trai đi kiếm thức ăn, Dương Thiến Vân sẽ trông chừng con gái cô, còn chia cho mấy đứa nhỏ một chút thức ăn và nước uống.
Trong hoàn cảnh mà tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm như vậy, hầu hết mọi người đều nghiến răng chịu đựng, có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng Dương Thiến Vân vẫn giữ được bản chất tốt bụng của mình.
Đinh Mộ gật đầu mỉm cười với cô ấy, bày tỏ cảm ơn sự giúp đỡ vừa rồi của cô ấy.
“Tiểu Đinh, Ngạn Quân, hai cháu cũng đến mua lương thực mua rau củ à?” Bà Vương đứng bên cạnh Dương Thiến Vân chủ động chào hỏi Đinh Mộ.
“Bà Vương, bà cũng ra ngoài mua thức ăn ạ!” Đinh Mộ thấy bà Vương tay phải cầm ô, vai trái đeo một chiếc túi bảo vệ môi trường lớn.
Bà Vương chỉ vào Dương Thiến Vân đang vác hai bao gạo trên vai, “Bà đi chung với Tiểu Vân, con bé sống bên cạnh bà, chú Lâm của cháu chân tay không tiện nên bà không cho ông ấy ra ngoài.”
Thấy vậy, Mai Ngạn Quân không nói gì thêm, anh lấy một bao gạo từ trên vai Dương Thiến Vân rồi xếp chồng lên bao gạo trên vai mình, không cho bọn họ phản bác, “Đi thôi, dì Vương, cháu đưa hai người về, tiện thể ghé thăm chú Lâm.”
“Ôi, cái thằng nhóc này.” Bà Vương bất lực, chỉ đành lội nước theo sau.
Dương Thiến Vân và bà Vương đều sống ở tòa nhà số 1, tầng 5 không cao.
Mất điện, cho nên bọn họ leo cầu thang lên tầng 5, Dương Thiến Vân ở phòng 502, cô ấy mỉm cười với Đinh Mộ rồi mở cửa bước vào.
Vừa mở cửa, bà Vương đã gọi vào trong nhà: “Chí Viễn, ra đây nhanh, ông xem ai đến đây nào!”