Khu vực trái cây, rau củ và thịt, mỗi một quầy hàng bày bán trái cây, rau củ đều bị quét sạch, mấy chục người vây quanh thớt bán thịt, anh chàng bán thịt dùng hai tay nắm chặt dao chặt thịt, tay giơ dao hạ xuống, tiếng chặt thịt ầm ĩ trên thớt đã bị tiếng ồn ào xung quanh nuốt chửng.
Người và người, xe đẩy và xe đẩy, chen chúc đến mức khiến nhau bị thương.
Thậm chí có người vì tranh mua thêm một phần rau củ mà xảy ra mâu thuẫn cãi vã, ai cũng mang tâm lý mua được bao nhiêu thì mua, trải qua mấy năm dịch bệnh, nhiều người bị nhốt ở nhà đến mức sợ rồi, chính là bị đói sợ luôn rồi.
Đinh Mộ đang chăm chú nhìn tivi thì Mai Ngạn Quân mở cửa bước vào nhà.
“Anh về rồi!” Đinh Mộ giơ tay tắt tivi.
“Ừ, bọn nhỏ vẫn đang ngủ à?” Mai Ngạn Quân nhìn xung quanh phòng khách không thấy bóng dáng bọn nhỏ, chỉ tay vào căn phòng nhỏ giọng hỏi.
“Sắp dậy rồi, anh ra ngoài có thu hoạch gì không?” Đinh Mộ nhìn đồng hồ treo tường đáp.
Mai Ngạn Quân gật đầu, trong căn phòng khách rộng rãi, anh biến ra hàng chục thùng canxi và vitamin giống như làm ảo thuật.
Đinh Mộ cất canxi và vitamin vào không gian, Mai Ngạn Quân tiếp tục lấy ra 50 thùng sữa.
Cô cất xong, Mai Ngạn Quân lại lấy ra 50 thùng nữa, hai người một người cất một người lấy, tổng cộng 500 thùng sữa nguyên chất, cô cất từng thùng vào không gian, cất giữ cẩn thận, sau thảm họa thiên tai, cô không biết có còn bò sữa sống sót không.
Giống như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Mai Ngạn Quân an ủi: “Chỗ bạn anh chỉ có chừng đó thôi, em cứ cất trước đi, sau này mình sẽ tìm cách thu thập thêm.”
“Nếu không gian của em có thể nuôi động vật thì tốt rồi?” Đinh Mộ thở dài, sao lúc trước cô lại không nghĩ đến điều này nhỉ?
“Chờ bão qua, mưa nhỏ bớt, chúng ta sẽ ra ngoài tìm vài con vật nhỏ thả vào không gian thử xem.”
Hai người bàn bạc, việc nuôi gia cầm cũng phải sắp xếp.
Lúc 4 giờ chiều, cơn bão liên tục kéo dài không ngừng lại, sức gió bắt đầu tăng lên, tiếng gió kêu rên như ma khóc quỷ gào vang lên ngoài cửa, còn có tiếng kính vỡ, tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng đập vào tường.
Cơn gió cuốn theo những hạt mưa to như hạt đậu như hàng ngàn dây roi, mạnh mẽ đập vào cửa kính, rơi trên cửa sổ vang vọng, nếu không phải kính chống đạn, thì Đinh Mộ thật sự lo lắng cửa kính thủy tinh nhà mình cũng sẽ bị vỡ.
Hai đứa nhỏ tỉnh dậy đã bị cảnh tượng ngoài cửa dọa giật mình sững sờ, Mai Ngạn Quân kéo bọn họ vào phòng học, anh kéo rèm cửa lại, hoàn toàn cách biệt với tất cả mọi chuyện bên ngoài, sau đó anh giảng cho bọn nhỏ những kiến thức về cơn bão.
Ngày thứ hai, cơn bão đã yếu hơn một chút, nhưng mưa vẫn tiếp tục rơi.
Trong tin tức, phóng viên đưa tin tại hiện trường về những thiệt hại do cơn bão gây ra, những nhân viên cứu hộ chống lũ đang chuyển những người dân bị kẹt trong các khu vực thấp của thành phố sang nơi khác.
Đinh Mộ nhìn sang Mai Ngạn Quân đang nhìn chằm chằm vào TV, không biết anh đang nghĩ gì. “Sao vậy anh?”
“Mộ Mộ, cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu?” Mai Ngạn Quân không trả lời mà hỏi lại.
“Mưa lớn sẽ kéo dài khoảng chừng nửa tháng.” Đinh Mộ nhớ lại.
“Lát nữa anh ra ngoài đi quanh một chuyến.”
“Được, anh cẩn thận nhé.” Đinh Mộ biết rằng với khả năng của Mai Ngạn Quân, việc tự bảo vệ bản thân không phải vấn đề, nếu anh muốn ra ngoài thì chắc chắn có lý do của riêng mình.
Chương 46: Nước Dâng
Sau bữa ăn, Mai Ngạn Quân mặc áo mưa rồi cầm chìa khóa ra ngoài, Đinh Mộ giao nhiệm vụ học tập cho hai đứa nhỏ, cô để bọn nhỏ học trong thư phòng, cô về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi bước vào phòng, cô liền lách người vào không gian, dùng suy nghĩ để thu hoạch số rau xanh đã trưởng thành, ngô và khoai lang cũng có thể thu hoạch rồi, giống như khoai tây, năng suất khoai lang cao ngất ngưởng.
Thu hoạch xong rau củ quả chín, cô lại trồng thêm vài hàng rau xanh mà hai anh em Mai Đóa thích ăn, cô trồng một mẫu khoai lang, rồi trồng thêm mấy giống mới, sau khi cô thu hoạch các loại lương thực thì liên tục gieo trồng lại, tích tiểu thành đại.
Đợi đến khi Mai Ngạn Quân rảnh rỗi, cô sẽ kéo anh vào không gian làm culi, dùng máy cày để trồng tiểu mạch.
Lại dọn dẹp kệ hàng trong không gian một lượt, cô cầm vài củ khoai lang ra khỏi không gian.
Trước bữa tối, Mai Ngạn Quân ướt đẫm mưa gió trở về nhà, Đinh Mộ bảo anh nhanh chóng đi tắm nước nóng để tránh bị cảm lạnh.
Sau khi ăn cơm, Mai Vũ Văn chủ động dọn dẹp bát đũa, Mai Đóa xem tivi trong phòng khách.
Mai Ngạn Quân kéo cô vào thư phòng nói những chuyện anh gặp được khi ra ngoài hôm nay. “Mỗi một con đường bên ngoài đều ngập nước rất sâu, các cửa hàng đều không mở cửa, hôm nay anh đã đi khá xa, em đoán anh đã đi đâu?”
Đinh Mộ thuận thế hỏi: “Đi đâu?”
“Đến Thạch Thành Trại.” Anh cười vô cùng đắc ý.
“Thạch Thành Trại cách thành phố Dương năm, sáu trăm ki lô mét, anh có thể dịch chuyển tức thời xa như vậy sao?” Đinh Mộ ngạc nhiên, dị năng của Mai Ngạn Quân thật sự rất trâu bò.
“Hôm nay là lần đầu anh thử dịch chuyển xa như vậy, hoàn toàn không vấn đề gì.”
“Anh đến Thạch Thành Trại làm gì?”
“Thạch Thành Trại là một thành phố miền núi, có đến mấy xưởng xi măng, tình hình lũ lụt ở đó rất nghiêm trọng, anh đến đó thu gom một số xi măng, sau khi thiên tai kết thúc có thể sử dụng được. Bây giờ không thu gom thì nó cũng sẽ bị lũ lụt nhấn chìm.” Mai Ngạn Quân có kế hoạch riêng của mình, anh thường xuyên ra ngoài, đương nhiên tầm nhìn của anh sẽ xa hơn.
Đinh Mộ lè lưỡi, thiên tai mới bắt đầu, bây giờ vẫn là xã hội pháp quyền, tên đàn ông chết tiệt này đã chơi trò mua sắm miễn phí, thật đúng là dũng cảm vừa mưu trí.
Mai Ngạn Quân giống như mở ra cánh cửa mới, mỗi ngày đi sớm về muộn, hơn nữa thu hoạch khá phong phú, theo lời anh nói, bây giờ không thu gom những thứ này, thì sau này sẽ bị ngâm nước hỏng, nghe có vẻ hợp lý, Đinh Mộ không thể không phục.
Nửa tháng sau đó, mưa lớn vẫn tiếp tục trút xuống.
Tin tức đưa tin đây là trận mưa trăm năm mới gặp một lần, nước đã dâng cao đến tầng một ở những khu vực thấp trong thành phố, tầng hai cũng đang trong tình trạng nguy hiểm.
Mọi người kêu than ầm ĩ trên mạng xã hội, có người chửi trời trách đất, có nhà đã bắt đầu thiếu lương thực, những lời kêu cứu đủ kiểu được đăng trên mạng.
Ngay cả tiểu khu Đông Châu Nhất Hào chỗ Đinh Mộ sống có địa thế cao hơn cũng không may mắn thoát khỏi, mực nước ở tầng một đã dâng lên đến đầu gối.