Mai Ngạn Quân kéo cô nằm xuống, vỗ về người phụ nữ tốt bụng đáng yêu mà anh yêu thương: “Khi đi công tác ở Đông Phi, sau khi có được không gian, anh đã dọn sạch kho vũ khí của thương nhân vũ khí, trong lòng anh hiểu rõ, sẽ không thể tra được đến đầu chúng ta đâu, em cứ yên tâm!”

“Anh đừng làm mấy chuyện mạo hiểm như vậy nhịn không được.” Nghe nhịp tim mạnh mẽ truyền đến từ ngực anh, cô cảm thấy vô cùng an toàn.

“Anh hứa với em, sẽ không làm vậy.”

“Được, em tin anh, cả nhà bốn người chúng ta đều phải bình an.”

Nhận được lời hứa của anh, Đinh Mộ đã mệt mỏi sau một ngày dài, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Nhìn Đinh Mộ đang ngủ, Mai Ngạn Quân đắp chăn cho cô rồi hôn lên trán cô.

Sáng hôm sau, cả gia đình bốn người quây quần bên mâm cơm sáng, vừa ăn vừa xem tin tức trên tivi.

Tin tức đưa tin về việc cảnh sát đêm qua đã bắt giữ hai băng nhóm tội phạm đang đụng độ tại bến tàu đánh cá bỏ hoang, sau đó lần theo dấu vết triệt phá nơi ẩn náu của cả hai băng nhóm.

Hoàn toàn không đề cập đến container chứa xăng dầu lậu trên bến tàu, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân nhìn nhau, thầm hiểu ý đồ của đối phương.

Đinh Mộ cũng không truy hỏi Mai Ngạn Quân về nguồn tin, cô biết anh có cách thu thập thông tin riêng.

Tivi lại phát đi một bản tin khác, siêu bão “Ác bá” sẽ chính thức đổ bộ vào các khu vực ven biển nước bọn họ sau ba ngày nữa, mang theo những trận mưa bão dữ dội, một số khu vực có thể xảy ra lũ lụt, gây thiệt hại nhất định về kinh tế.

Để đảm bảo an toàn cho người dân, các trường tiểu học, trung học cơ sở và trường mầm non tại các thành phố ven biển sẽ tạm thời đóng cửa. Các chính quyền địa phương trên toàn quốc được yêu cầu tổ chức công tác phòng chống lũ lụt thật tốt.

Mọi người dường như không quan tâm, miễn là bọn họ không ốm đến mức không thể bò dậy đi làm, thì người phải đi làm vẫn tiếp tục đi làm. Đối với bọn họ, một ngày không đi làm đồng nghĩa với một ngày không có thu nhập, một ngày không có thu nhập đồng nghĩa với một ngày không có cơm ăn, trong khi trên vai họ còn gánh nặng khoản nợ nhà cửa, khoản nợ xe cộ, sửa bột...

Hai ngày trước khi bão đến, Đinh Mộ bảo Mai Ngạn Quân lắp đặt tấm pin năng lượng mặt trời trên ban công. Ban công được lắp kính cường lực chống đạn, từ trong có thể nhìn ra ngoài nhưng từ ngoài không nhìn vào được.

Vì nhà không có đủ dụng cụ, Mai Ngạn Quân cũng mới làm lần đầu cho nên phải anh đi mấy chuyến mới sắm đủ.

Sáng nào Đinh Mộ cũng ra ngoài mua thức ăn, mua nhiều cất vào không gian trữ đồ, sau đó ở nhà nấu nướng không ngừng.

Cô cần dự trữ nhiều thức ăn sẵn có thể lấy ra ăn ngay, Đinh Mộ không định mua đồ ăn sẵn bên ngoài, chủ yếu là do thiếu tiền, bây giờ cô có đủ thời gian để chuẩn bị.

Sáng nay, cô đi chợ mua thịt heo bò dê về làm món hầm. Mua nhiều lần nên quen với các chủ sạp thịt, cô nói dối rằng mình nấu đồ ăn mang đi bán.

Lúc mua thịt đã dặn người bán cắt thành miếng to, về nhà tự cắt nhỏ.

Đinh Mộ chần thịt đã cắt nhỏ trước, sau đó cho thêm gia vị, nguyên liệu vào hầm cùng, nấu xong cho hết vào thùng giữ nhiệt bằng thép không gỉ, khi ăn chỉ cần múc thẳng ra đĩa.

Chương 44: Bão Về

Trong lúc hầm thịt, cô bắt đầu nhào bột, làm bánh nhiều lớp bằng lò nướng điện, có vị hành thơm, ngũ vị hương, nhân đậu nhuyễn, vị mặn.

Hầm thịt xong cũng đến giờ ăn trưa, trưa ăn bánh nhiều thành với món khi, ba loại món kho khác nhau, cô múc mỗi loại một ít rồi xào thêm một dĩa rau xanh, nấu canh trứng rong biển đơn giản, vừa bổ dưỡng vừa ngon miệng.

Nghĩ đến vấn đề dinh dưỡng của con, Đinh Mộ chợt nhớ ra mình đã quên mua sữa và một số thực phẩm chức năng.

Khi ăn cơm, cô nói với Mai Ngạn Quân: “Em quên mua sữa, canxi và vitamin rồi, chiều nay em sẽ đi mua.”

Mai Ngạn Quân khẽ nhíu mày, nói với giọng nghiêm túc: “Anh sẽ tìm cách liên hệ, bão sắp đến rồi, em và các con cứ ở nhà đừng đi đâu hết.”

Hai anh em đang định lên tiếng bỗng im lặng, ngoan ngoãn cầm bát lên húp canh.

“Anh không đến đơn vị à?” Đinh Mộ cắn một miếng bánh hành rồi nhai kỹ, ngon tuyệt! Tay nghề của cô lại tiến bộ rồi.

“Ừ, chiều nay anh không đi.”

Mai Ngạn Quân gắp một miếng thịt bò kho bóng loáng màu đỏ, cho vào miệng nhẹ nhàng nhai, đậm đà dai ngon, nuốt miếng thịt trong miệng xuống, anh tiếp tục nói: “Đúng rồi, nhà mình còn bao nhiêu tiền?”

“Còn 200 vạn trong tài khoản, em đã rút ra 50 vạn tiền mặt.”

“Chiều nay anh sẽ đi rút thêm 30 vạn tiền mặt nữa, ngoài ra thì trong thời gian này em xem còn cần mua gì thì chúng ta phải mua nhanh, nghĩ kỹ rồi nói cho anh biết, em đùng ra ngoài nữa.”

“Được, em nghe anh.” Rất may mắn, kiếp này có người cùng chia sẻ gánh nặng với cô.

Ăn trưa xong, Mai Ngạn Quân cầm chìa khóa xe ra ngoài, Đinh Mộ bận rộn cả sáng dắt hai anh em Mai Đóa vào phòng ngủ trưa.

Ngủ dậy, Đinh Mộ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời âm u, bầu trời tối sầm lại, cô tưởng trời đã tối nên cầm điện thoại lên xem, thì mới hơn ba giờ chiều.

Cô bước ra ban công, mở cửa sổ, bầu trời đầy mây đen, đen kịt đến mức không nhìn thấy một tia sáng nào, trời nóng hầm hập như cái nồi hấp khổng lồ, không có một cơn gió nào, bão “Ác bá” sắp đến rồi.

Đám người đi trên đường đằng xa ánh mắt hoang mang, bọn họ xách mấy cái túi to túi nhỏ hối hả về nhà, bước chân nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng sự thay đổi của bầu trời.

Bỗng nhiên, một cơn gió thổi nhẹ, mang theo những hạt mưa to, tiếp theo đó là một trận mưa như trút nước từ trên trời rơi xuống, mọi người la hét, vội vã né tránh.

Đinh Mộ đóng cửa sổ bước vào nhà, bật tivi chuyển đến kênh tin tức.

Tin tức đang phát đi, bão “Ác bá” đã đổ bộ vào các khu vực ven biển trong nước vào lúc ba giờ chiều nay, sức gió mạnh nhất gần tâm bão đạt cấp 15, hầu hết các khu vực có mưa lớn, cục bộ có mưa đặc biệt lớn...

Nghĩ đến Mai Ngạn Quân vẫn đang ở ngoài, cô cầm điện thoại lên, reo mười mấy giây thì có người bắt máy. “Chồng ơi, bão đến rồi đó, anh đang ở đâu?”

Giọng Mai Ngạn Quân trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia: “Đến cổng tiểu khu rồi, sắp về đến nhà, em đừng lo lắng!”

Gác máy, trong lòng cô thở phào một hơi.

Tivi vẫn tiếp tục phát những tin tức liên quan đến bão, camera quay cảnh mọi người đang vội vã đến siêu thị mua sắm thực phẩm và đồ dùng trước khi bão đến.

Có thể thấy gần như ai cũng đẩy một chiếc xe đẩy, bên trong là những túi gạo, bột mì, mì gói và các loại thực phẩm khác.

Khu vực kệ thực phẩm ăn liền, lẩu tự nấu và mì gói đã bị càn quét sạch sẽ, chỉ còn lại mì dưa cải chua là còn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play