Người đàn ông đi đầu chắc là đại ca, chải mái tóc bết dầu hất ra sau, đeo kính gọng đen trên sống mũi, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái, tay cầm điếu xì gà, trông rất khí phái.
Khi nhìn thấy bến tàu đã bị hai vợ chồng Đinh Mộ dọn sạch, tay anh ta run lên, điếu xì gà rơi xuống đất, anh ta gầm lên với đám tay chân phía sau: “Vương Ma Tử nói hàng vừa dỡ xuống ở đây? Hàng đâu?”
Từng tên đàn em cúi đầu rụt cổ như chim sẻ, không dám hó hé.
Một tên nhanh nhạy lập tức rút điện thoại ra gọi cho người bên kia, giọng nói của Vương Ma Tử vừa vang lên ở đầu bên kia điện thoại, thì gã đầu hói bóng dầu giật lấy điện thoại nói: “Vương Ma Tử, mày định làm gì? Tao đã trả tiền cho mày rồi, mày dám lừa tao à? Tao đang ở bến tàu Ngư Nhân! Cái gì? Mắt tao không tốt, vậy mười mấy tên đàn em của tao đều mù à? Tao không nói nhảm với mày nữa, mau đến đây!” “
Trong lúc gã đầu hói nói chuyện, mười mấy tên đàn em cầm đèn pin rọi sáng tỏa ra khắp nơi, lục tung xung quanh bến tàu.
Mai Ngạn Quân kéo Đinh Mộ lén lút di chuyển vào sâu trong bụi cây, khi bọn họ đến trên đường, có người hét lên: “Phát hiện dấu chân ở đây, có người từng đi ngang qua chỗ này.”
Nhóm người đang tìm kiếm ở khu vực đó lập tức đi về phía đó, Đinh Mộ thấy nguy hiểm đã qua, cô thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô đã ra hiệu cho Mai Ngạn Quân trốn vào không gian, nhưng Mai Ngạn Quân bảo cô đợi thêm.
Lúc này, nhóm người dỡ hàng đầu tiên cũng đến, bọn họ xuống xe ở ngã tư, hai bên nhanh chóng đối đầu với nhau, cách hơi xa cho nên cô không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy bọn họ đang cãi nhau, có vẻ như không thỏa thuận được, có người bắt đầu cởi cúc áo xắn tay áo, có người rút dao găm, có người lấy mã tấu ra từ trên xe, mắt thấy một lời không hợp là lao vào đánh nhau.
Đang xem hăng say, Mai Ngạn Quân bỗng dưng kéo cô một cái, cô nhìn theo hướng anh ra hiệu, một mảng đen kịt không thấy thứ gì cả.
Thấy Đinh Mộ không hiểu, Mai Ngạn Quân hạ giọng nói: “Có tay súng bắn tỉa ở đằng kia! Người của cảnh sát đến rồi.”
Đinh Mộ sợ hãi đến run rẩy, cô vừa định kéo Mai Ngạn Quân vào không gian thì chỉ thấy trước mắt có gì đó lóe lên, mở mắt ra đã thấy mình đang đứng trước cửa tiểu khu.
Cô ngạc nhiên nhìn Mai Ngạn Quân, Mai Ngạn Quân lại kéo cô đi thẳng về nhà.
“Về nhà nói chuyện.”
Về đến nhà, cởi áo mưa treo lên hiên nhà để phơi khô, trong lòng Đinh Mộ đầy tò mò, cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.
Cô nằm trên giường không đợi lâu, Mai Ngạn Quân cũng tắm xong.
Chuyện vừa xảy ra quá kỳ diệu, bọn họ còn đang ở bến tàu, trước mắt lóe lên một cái đã đến cửa tiểu khu, Đinh Mộ nhịn không được hỏi thẳng: “Chúng ta về nhà bằng cách nào? Em chỉ thấy trước mắt lóe lên.”
“Là anh đưa em về.” Mai Ngạn Quân vừa lau tóc vừa nói.
“Anh có siêu năng lực à? Từ khi nào thé? Trước đây đã có chưa? Hay là sau khi trọng sinh mới có giống em?” Đinh Mộ liên tục đặt câu hỏi.
Chương 42: Anh Cất Giữ Gì?
Mai Ngạn Quân buông khăn tắm, cười bất lực: “Khi đi công tác ở Đông Phi, anh vô tình chạm vào một viên đá quý lấp lánh, nó biến thành không gian của anh, còn có khả năng dịch chuyển tức thời, ngoài ra còn khả năng gì khác nữa thì tạm thời anh chưa phát hiện ra.”
“Không gian giống như em ư?” Đinh Mộ tò mò, nếu như vậy thì quá tuyệt vời.
“Không giống nhau, không gian của anh chỉ dùng để cất giữ đồ đạc, người không vào được, hơn nữa không có chức năng bảo quản, thức ăn để trong đó sẽ nhanh chóng bị hỏng, chỉ có thể cất giữ những thứ không hết hạn. Dịch chuyển tức thời là anh vô tình phát hiện ra.”
“Ồ, vậy những thứ thu hoạch tối nay sẽ không hết hạn, sao anh lại bảo em đi cất vậy? Hại em chạy mệt như thế.” Đinh Mộ không hiểu.
Mai Ngạn Quân nằm xuống bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt trắng mịn của cô, “Đương nhiên là để mở rộng không gian của em rồi, không gian của em không phải càng chứa nhiều đồ thì càng to ra sao? Đất đen trong không gian càng lớn, đến lúc đó chúng ta sẽ trồng được nhiều lương thực hơn, em mau xem xem không gian có to ra không.”
Nghe lời anh, Đinh Mộ suy nghĩ vừa động, cô kéo Mai Ngạn Quân vào không gian.
Chỉ thấy không gian lại to ra gấp ba bốn lần, đã không thể nhìn thấy điểm cuối, hồ linh tuyền có kích thước bằng nửa sân bóng rổ. Nhìn vào những thùng dầu thu hoạch tối nay, cô và Mai Ngạn Quân đếm lại, xăng, dầu diesel và nhiên liệu tổng cộng 500 tấn, 3500 thùng, 30 container.
“Chúng ta lấy nhiều đồ như vậy, liệu cảnh sát có điều tra đến chúng ta không?” Đinh Mộ vừa vui mừng vừa lo lắng, bây giờ vẫn là xã hội pháp trị, cô sẽ không làm những việc trái pháp luật.
“Đừng lo, sẽ không sao đâu, đây đều là những băng đảng xã hội đen buôn lậu từ nước ngoài vào, tối nay tàu dỡ hàng và giao dịch ở bến tàu Ngư Nhân, là một bến tàu bỏ hoang hơn mười năm, không có điện cũng không có thiết bị giám sát, sẽ không tra được đến đầu chúng ta đâu.”
“Thế thì em yên tâm rồi, haha, đây là lần đầu tiên em được mua sắm miễn phí trong cả hai đời.” Đinh Mộ vui mừng nở nụ cười rạng rỡ. “Đúng rồi, anh dọn hết xăng dầu và container sang không gian của anh đi, dù sao những thứ này cũng không hết hạn.”
“Chỗ em có quá nhiều thức ăn ở đây rồi, anh sẽ dọn đống xăng dầu mùi nồng đi, còm container cứ để ở đây trước, đến khi không thể ra ngoài thì chúng ta sẽ mở ra xem bên trong có gì.”
Về vấn đề này, Đinh Mộ không có ý kiến gì.
Vì vậy, trong không gian của Đinh Mộ, Mai Ngạn Quân đã trực tiếp biểu diễn kỹ thuật hàng hóa tự biến mất cho cô xem.
Thu dọn xăng dầu xong, hai người ra khỏi không gian nằm trên giường trò chuyện.
“À, không gian của anh còn có thể chứa những thứ khác không?” Đinh Mộ hỏi.
“Có!”
“Anh cất giữ gì?”
“Vũ khí, đạn dược, máy bay, đại bác.” Mai Ngạn Quân nói một cách nghiêm túc.
Đinh Mộ hoảng hốt ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mắt anh với vẻ mặt không thể tin nổi: “Mai tiên sinh, chắc không phải anh đi ăn trộm kho vũ khí đó chứ?”
“Ừ!” Mai Ngạn Quân gật đầu thành thật.
“Bị điều tra thì phải làm sao?” Nghe câu trả lời của Mai Ngạn Quân, tim Đinh Mộ đập thình thịch lo lắng.