Buổi tối, Đinh Mộ đang ngủ mơ màng, nghe thấy tiếng mở khóa, cô giật mình tỉnh dậy, sau khi uống nước linh tuyền, ngũ quan của cô trở nên nhạy bén hơn nhiều.
Là Mai Ngạn Quân đã về, nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã mười một giờ năm mươi phút tối, Đinh Mộ nằm xuống giường tiếp tục ngủ.
Không lâu sau, cô cảm nhận được một người mang hơi nước nằm bên cạnh, cô đưa tay vòng quanh eo anh, người bên cạnh nắm lấy tay cô rồi thuận thế đè lên người cô.
Đinh Mộ cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ lăn tăn trong sóng dữ, vừa mới sóng yên biển lặng, lại bị đè xuống chơi một ván bài khác.
Tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, hai đứa nhỏ đang ở trong thư phòng, Mai Vũ Văn đang đọc sách tranh, Mai Đóa đang vẽ tranh.
Mai Đóa ngẩng đầu nhìn thấy Đinh Mộ đứng trước cửa thư phòng, nũng nịu nói với cô: “Mẹ ơi, cha hấp bánh bao và nấu sữa đậu nành cho bữa sáng đó ạ, cha để trong bếp, mẹ đánh răng xong nhớ ngoan ngoãn ăn sáng nhé.”
Tên khốn nạn, một bữa sáng có thể bù đắp được ư? Đinh Mộ lết hai chân mềm nhũn, hung hăng nghĩ.
Ăn sáng xong, Đinh Mộ định hôm nay sẽ nấu một số thức ăn tiện lợi cho vào không gian dự trữ, nghĩ ngợi một lúc, cô quyết định làm món sushi mà các con thích ăn. Sushi có cơm, rau, thịt, dinh dưỡng cân bằng, hơn nữa khi không tiện nấu nướng trong thời kỳ tận thế, có thể lấy ra ăn trực tiếp, không tỏa ra mùi nồng nặc, không gây chú ý.
Nói là làm, Đinh Mộ buộc tạp dề, lấy ra một túi gạo ngọc trai, thậm chí cả nồi cơm điện cũ đã bị đào thải trong nhà cũng được lôi ra rửa sạch, nấu bốn năm nồi cơm, nồi áp suất hầm thịt nạc để xào ruốc, xá xíu, tôm, dăm bông, trứng, hải sản, rau củ, hạt ngô, rong biển... và nhiều loại khác.
Cô làm không ngừng nghỉ từ trưa, đến chiều mới hoàn thành, bữa trưa trực tiếp ăn sushi luôn.
Nhìn những hộp sushi xếp chồng lên nhau trên giá trong không gian, lòng Đinh Mộ tràn đầy cảm giác thành tự. Vươn vai, cô nằm dài trên ghế sô pha lướt điện thoại, chuông điện thoại reo, là Mai Ngạn Quân gọi đến, cô bấm nút nghe.
“Mộ Mộ, tối nay anh không về ăn cơm, em không cần nấu cơm cho anh đâu. Ngoài ra tối nay 9 giờ anh sẽ đợi em ở cổng tiểu khu, anh sẽ đưa em đi đến một nơi.”
“Đi đâu?” Đinh Mộ hỏi.
“Trong điện thoại không thể nói rõ, đến lúc đó anh sẽ nói với em.”
Cúp máy, Đinh Mộ định ngủ một lát, Mai Ngạn Quân thần thần bí bí không biết lại đang chuẩn bị gì.
Buổi tối còn có hoạt động, Đinh Mộ dỗ dành hai đứa nhỏ ngủ từ sớm.
Bên ngoài vẫn đang mưa, Đinh Mộ thay quần áo tiện hành động, cô và Mai Ngạn Quân là vợ chồng già, cô biết rõ lúc này anh hẹn cô ra ngoài không phải đi hẹn hò.
Cô mở dù bước ra khỏi tiểu khu thì nhìn thấy chiếc Hummer của Mai Ngạn Quân đỗ bên đường.
Đóng ô rồi lên xe, thắt dây an toàn, Đinh Mộ hỏi: “Mai tiên sinh, tối thế này anh dẫn em đi chơi ở đâu vậy?”
“Bến tàu Ngư Nhân.” Trời mưa tầm nhìn không tốt, Mai Ngạn Quân tập trung lái xe, trả lời đơn giản.
Đinh Mộ suy nghĩ về địa điểm này trong đầu, “Bến cảng đã sớm bị bỏ hoang đó à?”
“Ừ, ở đó có những thứ hay ho. Đường hơi xa, em cứ ngủ một lát, đến nơi anh sẽ gọi.” Mai Ngạn Quân ân cần nói.
Đinh Mộ gật đầu, để không làm phiền anh lái xe, cô không nói gì thêm, dựa vào ghế tựa, nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Chương 40: Chiến Lợi Phẩm
Trong ngủ say, Đinh Mộ bị đánh thức, cô nhắm mắt mơ hồ hỏi: “Đến nơi rồi à?”
“Ừ!” Mai Ngạn Quân khẽ gật đầu.
Mở mắt ra, Đinh Mộ thấy Mai Ngạn Quân đang cầm ống nhòm nhìn đêm, quan sát kỹ một nơi có ánh sáng lấp lánh ở xa.
“Có người!” Đinh Mộ khẽ nói, không phải bến cảng này đã bị bỏ hoang từ lâu rồi sao?
Quan sát một lúc, Mai Ngạn Quân cất ống nhòm nhìn đêm, anh quay đầu sang hỏi Đinh Mộ: “Mộ Mộ, có áo mưa liền thân không? Chúng ta đến đó lấy đồ tốt.”
“Có, trong không gian.” Nói xong, Đinh Mộ lấy hai bộ áo mưa liền thân ra từ không gian.
Hai người mặc áo mưa rồi xuống xe, Đinh Mộ cất chiếc Hummer vào không gian.
Bọn họ lén lút ẩn nấp trong đám cỏ cách bến cảng khoảng một hai trăm mét, nhìn chằm chằm vào những người trên bến cảng đang điều khiển cần cẩu dỡ thùng dầu từ chiếc tàu chở dầu lớn neo đậu bên bến tàu xuống. Trên bến cảng trống trải còn có mấy chục container, không biết bên trong chứa gì.
Liệu đây có phải là “những thứ hay ho” mà Mai Ngạn Quân nói? Cô thắc mắc nhìn Mai Ngạn Quân, anh hiểu ý.
Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội, động đất rồi.
Đinh Mộ chưa kịp cảm nhận gì, Mai Ngạn Quân đã nắm lấy tay cô. Trong màn mưa đêm, những ngón tay hơi lạnh của anh truyền đến sự ấm áp từ lòng bàn tay rộng lớn, anh đang mang lại cho cô sự an ủi, khiến trái tim cô bỗng chốc bình yên.
“Trời ạ, thời tiết khốn kiếp này, lại còn động đất nữa. Tôn Hầu Tử, cậu bên kia có ổn không?” Giọng nói chửi rủa của công nhân dỡ hàng trên bến cảng vang vọng bên tai.
“Anh Vương, không sao!” Người tên Tôn Hẩu Tử đáp lại.
Chắc người đàn ông tên anh Vương này là một quản lý, anh ấy lại dặn dò: “Được, vẫn còn vài chuyến nữa, sắp hoàn thành rồi, người mua đã đến gần rồi, mọi người cẩn thận, làm chậm một chút cũng không sao.”
Khoảng nửa tiếng sau, hàng hóa được dỡ xuống hết, người quản lý tên anh Vương kiểm kê xong, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, sau đó ra dấu hiệu, mọi người liền lên xe rời đi, bến cảng chìm trong bóng tối.
Mai Ngạn Quân lấy ống nhòm nhìn đêm ra quan sát xung quanh, xác nhận không có ai, liền nắm tay Đinh Mộ nhanh chóng đi về phía bến cảng.
Xác nhận không có camera giám sát xung quanh, Mai Ngạn Quân nói: “Mộ Mộ, thu hết những thùng dầu và container này đi. Anh ra ngã tư canh gác, nhanh lên!”
Đinh Mộ gật đầu, cô đặt tay lên thùng dầu, từng thùng dầu đột nhiên biến mất.
Số lượng thùng phuy quá nhiều, cô chưa từng cất nhiều thứ như vậy vào không gian. Cất hết đống thùng phuy, cô bắt đầu cảm thấy mệt. Lấy một cái cốc ra từ không gian, cô uống ừng ực một ngụm nước suối linh tuyền, tinh thần mới hơi khá hơn.
Tiếp tục dọn dẹp container, kích thước container lớn, xếp chồng lên nhau từng cặp, Đinh Mộ vừa chạy vừa dọn dẹp, mệt đến nỗi thở dốc cũng không dám dừng lại. Khi còn lại hơn mười cái container chưa cất, thì Mai Ngạn Quân chạy đến từ lối vào.
“Có người đến!”
Đinh Mộ nghiến răng nghiến lợi, cất hàng chục container cuối cùng vào không gian, Mai Ngạn Quân chạy đến nắm lấy tay Đinh Mộ rồi chui vào bụi cây bên cạnh.
Vừa mới ẩn náu, Đinh Mộ thở hổn hển, Mai Ngạn Quân đưa tay vỗ sau lưng cô. Chớp mắt đã thấy sáu bảy chiếc ô tô đã dừng ở bến tàu, hơn mười người đàn ông mặc vest đen, cầm ô đen lần lượt từ trên xe bước xuống.