Hai đội nhanh chóng xếp hàng, từng người một bước vào một chiếc lều dựng tạm thời.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi không biết!”
“Hình như biệt thự bị mất đồ rồi?”
“Biệt thự sao vậy?” Người phía sau nghe không rõ, lại hỏi.
“Tối hôm qua có người dọn sạch biệt thự rồi.”
“Ai dọn sạch vậy, bọn tôi có thấy ai vào biệt thự đâu?” Người thuộc đội Thương Lang trực đêm qua nói.
“Lính gác tuần tra không phát hiện gì sao?”
“Tôi trực đêm qua, chẳng thấy gì ngoài muỗi.” Một người thuộc đội Hùng Ưng tham gia trực đêm khẳng định.
Các chốt tuần tra được thiết lập đều được lựa chọn từ hai đội, bọn họ tuần tra ở các vị trí chéo nhau, hơn nữa biệt thự có nhiều vật tư như vậy, không thể không có một tiếng động nào.
Các thành viên của cả hai đội đều rất sạch sẽ, ngoài vũ khí và trang bị, lều hành quân, lương thực khô và nước uống, thì bọn họ không mang theo vật dụng gì khi ra ngoài hành động.
Bộ đội tiếp ứng điều tra một lượt cũng không tìm thấy manh mối nào.
Các đội viên vào biệt thự lần nữa đều mở trợn tròn mắt, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, quá con mẹ nó kỳ lạ rồi.
Tối qua khi chiến đấu trong biệt thự, bọn họ đã lục tung biệt thự từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, mỗi tầng có bao nhiêu phòng, có những gì bọn họ đều nhớ rõ ràng.
Bây giờ, toàn bộ biệt thự từ tầng thượng đến tầng hầm đều trống rỗng, rất sạch sẽ, đám trộm chỉ thiếu mỗi việc cạy ván sàn ra thôi.
Toàn bộ biệt thự bị dọn sạch ngay dưới mí mắt của bọn họ, rốt cuộc ai đã làm điều này?
Đương nhiên không ai cho bọn họ câu trả lời.
Cuối cùng, sau gần nửa tháng thẩm vấn, truy hỏi điều tra các thành viên, con tin và tù binh, bộ đội tiếp ứng báo cáo lên cấp trên rằng, sau khi bọn họ rút đi tối hôm đó, có cao thủ hoặc thứ gì đó không nằm trong phạm vi bọn họ biết đã dọn sạch biệt thự.
Có chút khó tin, nhưng bộ đội tiếp ứng đã cân nhắc kỹ hơn, cấp trên đã ra lệnh cho đội Hùng Ưng và đội Thương Lang được phép rời đi.
“Đội trưởng, tại sao lần này chúng ta không đi cùng Thương Lang thực hiện nhiệm vụ tiếp theo?” Các thành viên trong đội trực tiếp bỏ qua sự kiện trong biệt thự, không hiểu mà nói, các thành viên khác đều nhìn về phía đội trưởng của họ với vẻ khó hiểu.
“Năm nay bên ngoài không yên bình, tổ chức vì sự an toàn của chúng ta, nhanh chóng quay về.” Nói xong, đội trưởng Hùng Ưng nhìn ra ngoài cửa sổ xe nơi mưa đang không ngừng rơi, ánh mắt lạnh lùng.
“Vậy thì sau này chúng ta còn ra ngoài nữa không?”
“Tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.”
Mọi người không còn nói gì nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Khu dân cư Đông Châu Nhất Hào, thành phố Dương.
Sau một thời gian luyện tập không ngừng, Đinh Mộ đã dần dần thành thạo việc kiểm soát năng tinh thần lực, lấy và cất giữ đồ vật nhanh chóng và chính xác hơn, mảnh đất đen trong không gian cũng được cày xới khá nhiều, lúa mì, khoai lang, ớt, rau xanh, gừng, hành, tỏi đều được trồng gần nửa mẫu.
Cô đang ở trong nhà vệ sinh chuẩn bị bỏ số nước thải sinh hoạt dự trữ vào trong không gian để tưới cây, được cha mẹ dạy bảo, cuộc sống của người nào cũng khá giả, cô vẫn luôn là một người cần cù tiết kiệm.
Chương 38: Trở Về
Lúc này, cửa được mở bằng chìa khóa từ bên ngoài.
Hai đứa nhỏ đang xem tivi trong phòng khách nghe thấy tiếng động, chạy ra ngoài xem, Đinh Mộ cũng dừng việc đang làm lại, cô đứng ở cửa phòng tắm nhìn ra ngoài.
Không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng reo hò của hai đứa nhỏ.
“Cha ơi!”
“Cha về rồi!”
Vừa vào cửa, Mai Ngạn Quân đặt hành lý xuống, đưa tay ra ôm Mai Đóa, Mai Vũ Văn lại giống như con khỉ leo lên lưng anh trong ba hai bước, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
Mai Ngạn Quân bế hai đứa nhỏ đi vòng quanh phòng khách, chọc cho bọn nhỏ bật cười vui vẻ.
Đinh Mộ lau khô nước trên tay, cô xách hành lý dưới đất vào phòng.
Trở lại phòng khách, Đinh Mộ rót cho anh một cốc nước.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn trèo xuống khỏi người anh, Mai Đóa kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, Mai Vũ Văn nhận lấy cốc nước từ tay mẹ mình rồi đưa cho anh.
“Cha ơi, cha vất vả rồi! Uống nước đi ạ.”
Mai Ngạn Quân nhận lấy cốc, uống một ngụm, thanh mát ngọt ngào, là nước suối linh tuyền trong không gian.
“Lần này không suôn sẻ lắm à?” Nhớ lại lời hứa trước khi anh đi là sẽ về trước tháng Sáu, giờ đã là giữa tháng Sáu rồi.
Nhớ lại, anh chậm rãi nói với Đinh Mộ: “Ừm, có một chút trục trặc nhỏ, không có vấn đề gì lớn, bọn anh đều đã bình an trở về.”
Anh không thể nói với cô quá nhiều chuyện về công việc, chỉ có thể báo chuyện vui chứ không báo chuyện buồn.
Đinh Mộ hiểu, cô tin tưởng anh, anh nói tốt là tốt. “Đã được phê duyệt đơn xin nghỉ hưu chưa?”
“Lãnh đạo không đồng ý, cho anh nghỉ phép ba tháng, để anh suy nghĩ kỹ, hoặc đến lúc đó sẽ sắp xếp cho anh sang các bộ phận khác, mấy ngày nữa anh còn phải đi báo cáo công việc.”
Không muốn tạo áp tinh thần lực quá lớn cho anh, Đinh Mộ chuyển sang chủ đề khác: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa, sáng sớm anh xuống máy bay thì đã đến thẳng đơn vị báo cáo.”
“Em nấu cho anh một tô mì nhé.”
Để lại không gian cho anh và hai đứa nhỏ, Đinh Mộ quay vào bếp.
Cô nấu một tô mì cà chua trứng đơn giản, lấy một miếng thịt bò kho từ không gian ra rồi thái một đĩa nhỏ.
Mai Ngạn Quân đói đến mức ăn từng miếng lớn, vừa đặt bát xuống.
Điện thoại reo, anh cúp máy vội vàng ra ngoài, nói với Đinh Mộ là công việc, tối không cần nấu cơm cho anh.
Mai Vũ Văn vô cùng hiểu chuyện dọn dẹp bát đũa, Đinh Mộ tiếp tục trở về nhà vệ sinh đổ nước vào không gian để tưới cây.
Đối với nghề nghiệp của anh, qua kiếp trước kiếp này, Đinh Mộ đã quen và cũng đã thông suốt, những gì anh không nói cô không đi hỏi nhiều, cũng chưa từng trách móc anh.
Về phía Mai Ngạn Quân, cô không bao giờ lo lắng anh sẽ ngoại tình, anh đã hứa sẽ chung thủy với Đinh Mộ cả đời, cô tin anh. Mặc dù đã kết hôn sớm, nhưng cô chưa từng đánh mất bản thân trong mối quan hệ của hai người.
Sống trong một thời đại vật chất đầy đủ, tâm hồn cô phong phú, không dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, cô thích sự yên tĩnh để suy ngẫm về cuộc đời mình, để cảm nhận hạnh phúc của bản thân.