Nhận xong lô hàng cuối cùng, kho cũng sắp hết hạn thuê rồi nên Đinh Mộ trả lại sớm hơn rồi lấy lại tiền đặt cọc.
Cô chỉ thuê container một tháng nên cũng đã trả lại xe rồi.
Thời gian còn lại ngoài việc đi chợ nấu ăn thì Đinh Mộ không ra ngoài nữa.
Cô gửi cho Mai Ngạn Quân vài chục tin nhắn, kể cho anh nghe tình hình nhà cửa gần đây, nhưng anh không trả lời tin nào, trong lòng cô không nhịn được mà lo lắng, nhưng cô cũng hiểu rằng không có tin tức chính là tin tốt nhất.
Ban ngày cô thường nấu nướng trong bếp, ba tháng sau khi thiên tai bắt đầu sẽ mất điện, năm tháng sau sẽ mất nước, mất gas, đến lúc đó nấu ăn chỉ có thể dùng cách truyền thống - đốt củi.
Bây giờ cô nấu ăn sẵn, đóng gói rồi bỏ vào không gian cất giữ, không gian có chức năng bảo quản, khi lấy ra ăn vẫn như mới nấu.
Khi mua nhà, nhân viên bán hàng nói rằng cả tòa nhà chỉ có bốn hoặc năm hộ gia đình ở, cô chuyển vào đây ở lâu như vậy nhưng chưa từng gặp hàng xóm tầng trên hay tầng dưới.
Tiếng nấu nướng đinh đinh đang trong nhà mỗi ngày cũng không làm phiền ai.
Lúc nghỉ ngơi vào ban đêm, Đinh Mộ đã từng thử dùng ý thức để xới đất trong không gian, kết quả mặt đất lại không hề chuyển động, xem ra chỉ có thể tự tay làm thôi.
Không thể nào đào đất bằng tay, gần đây cô đã đọc kỹ hướng dẫn sử dụng máy cày, nghiên cứu đi nghiên cứu lại, cô nghĩ chỉ cần nắm vững thì có thể cày đất trong giây lát.
Nhưng sự thật luôn phũ phàng, sau một loạt thao tác mạnh mẽ của Đinh Mộ thì máy cày đã khởi động, nhưng cày đất nghiêng nghiêng lệch lệch, không thể điều khiển được!
Cảm giác như người bị máy kéo chạy, hồn đuổi theo sau, cả người bị máy móc lắc lư đến mức tê dại.
Ban đầu cô định cày hai ba mẫu, cuối cùng Đinh Mộ đành thỏa hiệp, nhìn hai hàng đất méo mó, cô đành vác cuốc lên khai hoang bằng tay.
Trồng hai hàng khoai tây xong thì cô cảm giác như tay chân không còn là của mình.
Đinh Mộ không hiểu, cô có thể dùng suy nghĩ để lấy hay cất đồ, tại sao cày cuốc gieo trồng lại không được?
Cô lại dùng suy nghĩ để điều khiển, đất trên mặt đất chuyển động rồi, vì vậy cô vội vàng tập trung tinh thần.
Trồng một mẫu ngô, Đinh Mộ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đó là sự mệt mỏi về tinh thần.
Đêm đen tĩnh lặng, mưa phùn lất phất rơi trên những chiếc lá trong rừng, tạo nên âm thanh rì rào rì rào.
Tại một căn biệt thự lớn, là căn cứ bí mật của một thương nhân buôn bán vũ khí ở Đông Phi.
Hai ba mươi người đàn ông mặc đồng phục đen thống nhất, che mặt bằng khăn đen, chỉ để lộ mắt và lỗ mũi, tay cầm vũ khí. Trên cánh tay họ có huy hiệu cho thấy bọn họ chia thành hai đội, đang chia thành các nhóm phục kích xung quanh biệt thự, hòa mình vào màn đêm.
Bọn họ đang chờ cơ hội giải cứu con tin bị bắt giữ bên trong biệt thự.
Từ xa, một người ẩn náu trong đám cỏ rậm rạp lấy thiết bị điện tử ra, gõ nhanh chóng trên bàn phím, thành công xâm nhập hệ thống máy tính của đối phương, thay thế video giám sát bằng video ghi hình sẵn, sau đó làm dấu chỉ về phía nào đó.
Chương 36: Giải Cứu Con Tin
Ngay lập tức, những người phục kích xung quanh biệt thự nhanh chóng di chuyển. Người thì bóp cổ lính gác tuần tra, người thì vô hiệu hóa camera không tiếng động, người thì xông vào tầng một, leo lên tầng hai và tầng ba, tất cả đều hành động nhanh nhẹn, im lặng.
Chẳng mấy chốc, bên trong nhà vang lên tiếng chửi rủa, tiếng kêu la thảm thiết trước khi chết, tiếng vũ khí giao tranh dữ dội.
Chỉ huy đội Hùng Ưng nhanh chóng bắn một viên đạn vào đầu phần tử vũ trang đang nấp sau cánh cửa định đánh lén đội viên phe mình, một phát súng nổ đầu. Người đồng đội đi đằng trước nhìn anh ấy với ánh mắt biết ơn.
Trận chiến nhanh chóng kết thúc, tất cả phần tử vũ trang ở tầng một, hai và ba đều bị tiêu diệt, thủ lĩnh bị khống chế, các thành viên đang tìm kiếm con tin bị bắt cóc.
Chẳng mấy chốc, các thành viên phát hiện ra kho vũ khí và đạn dược ở tầng hầm, bên trong có rất nhiều súng ngắn, súng tiểu liên, lựu đạn, đạn dược, áo chống đạn, mũ bảo hiểm chống nổ, khiên,...
Phía sau biệt thự, trong gara có một chiếc xe tấn công hỏa lực bộ binh, một xe việt dã Predator và một xe bọc thép chống nổ.
Dưới hầm xe chứa hơn một trăm tấn nhiên liệu.
Trên nóc nhà là một sân bay trực thăng nhỏ, nơi đỗ một chiếc trực thăng quân sự.
Trong thư phòng tầng hai, trên giá sách chất đầy những cuốn sách cũ, có đặt một chiếc hộp gỗ chạm khắc hoa văn cổ lão. Người đàn ông mở hộp ra, bên trong là một viên đá quý lấp lánh. Đầu ngón tay anh ấy vô tình chạm vào mép viên đá quý, ngay sau đó viên đá quý biến mất một cách kỳ diệu. Trước khi người đàn ông kịp phản ứng, chiếc hộp cũng biến mất trong tay anh.
“Báo cáo đội trưởng, đã tìm kiếm hoàn tất, đã giải cứu toàn bộ con tin. Chúng ta có nên rút lui ngay bây giờ không?” Tiếng của một thành viên vang lên ngoài cửa.
Người đàn ông nói với giọng lạnh lùng: “Rút lui!”
Theo yêu cầu, hai đội phải rút lui về trại đóng quân cách biệt thự 500 mét, bố trí lính gác canh gác xung quanh, chờ đến sáng để bàn giao cho các đơn vị khác đến giúp đỡ.
Nửa đêm, mưa càng lúc càng nặng hạt, mưa trút xuống như thác đổ, trời đất lập tức trở nên mờ ảo.
Trong trại, một bóng đen như ma quỷ nhanh nhẹn né tránh những ngươi đang trực ban tuần tra, nhanh chóng lao về phía biệt thự.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, hai đội trong trại đã chỉnh trang hành lý sẵn sàng lên đường.
“Hùng Ưng, tôi thực sự hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đến thành phố L chấp hành nhiệm vụ.” Chỉ huy đội Thương Lang còn lại, mỉm cười nói với chỉ huy đội Hùng Ưng.
“Cấp trên đã đặt vé máy bay cho chúng tôi rồi, cho nên chúng tôi sẽ không đi cùng các anh nữa, hi vọng các anh bảo trọng trên đường đi.” Chỉ huy đội Hùng Ưng nắm tay anh rồi nói một cách chân thành.
Thương Lang tiếc nuối nói: “Tôi sẽ nhớ anh, người anh em!
Hai đội đã cùng nhau thực hiện nhiệm vụ trong vài năm qua, mặc dù bọn họ đeo khăn đen che mặt không nhìn thấy nhau, nhưng bọn họ có khả năng hành động siêu việt và phối hợp rất ăn ý.
“Tôi cũng vậy.”
Hai người ôm nhau tạm biệt, quân đội bàn giao đã đến nơi.
Hoàn thành việc bàn giao giấy tờ và bàn giao con tin được giải cứu, hai đội chuẩn bị lên xe rời đi, nhưng lại bị chặn lại, yêu cầu tất cả xuống xe để kiểm tra.