Vào ngày cuối cùng, Đinh Mộ gọi công ty chuyển nhà đến chở sô pha, bàn ghế, tủ quần áo và giường của phòng bọn trẻ đi.
Trước kia, khi dọn vào ở, đồ đạc nội thất cô mua đều là những thương hiệu chất lượng tốt, sắp đến ngày tận thế rồi, đương nhiên cô phải tiết kiệm tiền bạc để mua lương thực và vật tư.
Chiếc xe đi lại của cô dưới tầng hầm đã được cất vào không gian từ trước, không bỏ sót thứ gì cả.
Trước khi ra ngoài, cô cất tủ quần áo và giường trong phòng của mình vào không gian, khóa cửa lại.
Căn hộ 1701 tòa nhà 5, khu Đông Châu Nhất Hào, từ nay sẽ là nhà mới của họ.
Sau nhiều ngày dọn dẹp bên trong bên ngoài, cuối cùng bọn họ cũng ổn định chỗ ở.
Bên ngoài trời mưa rả rích, hơi ẩm tràn ngập trong không khí.
Cô mở máy sấy, cho những bộ quần áo đã phơi mấy ngày không khô vào.
Đinh Mộ chuẩn bị đi chợ mua thức ăn, thời gian chuyển nhà, mỗi bữa ăn cô chỉ nấu mì, sủi cảo đông lạnh cho xong bữa nên mọi người đều cảm thấy rất nhạt miệng.
Trong bãi đỗ xe, một cặp vợ chồng già xách nhiều túi lớn nhỏ, tay còn đẩy xe đẩy từ xa đi về phía Đinh Mộ.
Đinh Mộ quen người phụ nữ, là bà Vương cô gặp ở chợ nông sản lần trước.
“Bà Vương, bà mua nhiều đồ vậy à!” Khi người đến gần, Đinh Mộ chủ động chào hỏi, xe đẩy của hai người chất đầy mấy bao gạo và bột mì.
Thấy là Đinh Mộ, bà Vương nở nụ cười. “Hóa ra là Tiểu Đinh à, không cần không cần đâu, những thứ này không nặng, mấy thứ nặng đều ở trên xe đẩy, đẩy xe không tốn sức, cháu chuyển nhà đến đây ở rồi à!”
“Vâng, mấy ngày trước mới chuyển đến.”
“Chí Viễn, đây là tiểu Đinh lần trước đã giúp đỡ đưa tôi về nhà đó, đây là chồng bà, Lâm Chí Viễn.” Bà Vương kéo người đàn ông bên cạnh giới thiệu với Đinh Mộ.
“Chào chú Lâm!”
Lâm Chí Viễn mỉm cười gật đầu lịch sự với Đinh Mộ.
Bà Vương liếc nhìn Lâm Chí Viễn, cẩn thận nhìn xung quanh rồi kéo tay Đinh Mộ sang một bên khẽ nói: “Tiểu Đinh, cháu nghe bà nói này, khoảng thời gian này cháu nên mua nhiều lương thực trữ ở nhà đi, bây giờ thời tiết không tốt, hay mưa, lỡ ngày nào đó không ra ngoài được thì trong nhà cũng không đến nỗi hết lương thực để ăn.”
Hồi chuông cảnh báo trong lòng Đinh Mộ vang lên, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.
“Con trai bà ở Bắc Kinh gọi về, bảo ông bà mua đủ lương thực ăn trong vài tháng, nói rằng thời tiết sẽ ngày càng tồi tệ hơn, đến lúc đó không nên ra ngoài nữa.” Thấy Đinh Mộ nghi ngờ, bà Vương giải thích thêm.
Còn không đợi Đinh Mộ đáp lời, đã nghe thấy Lâm Chí Viễn mở miệng thúc giục.
Nhìn theo cặp vợ chồng già vội vã rời đi, Đinh Mộ lâm vào suy tư. Chồng bà Vương tên Lâm Chí Viễn, con trai làm việc ở Bắc Kinh.
Vậy thì Lâm Chí Viễn này chính là người mà lúc trước Mai Ngạn Quân đã nói, chính là lãnh đạo cũ của anh, con trai làm việc trong một bộ phận quan trọng ở Bắc Kinh.
Nhìn như vậy, thông tin vợ chồng bà Vương có được từ phía chính phủ thì ở bên ngoài vẫn chưa biết.
Chính phủ có thể dự đoán được thiên tai, không công khai là vì sợ gây hoang mang đúng không? Thế thì ngày tận thế thực sự sắp đến rồi, nghĩ đến điểm này, Đinh Mộ bỗng cảm thấy lo lắng.
Bà Vương biết ơn nên mới âm thầm nhắc nhở khiến cô vô cùng cảm kích.
Chương 34: Thời Tiết Xấu
Đinh Mộ mua thức ăn ở chợ nông sản xong, cô lại đến công ty cho thuê xe để thuê một chiếc container, ngày mai cô sẽ đến chợ sỉ lương thực thêm một chuyến, trong tài khoản vẫn còn hơn 500 vạn chưa tiêu.
Đi ngang qua cửa hàng sửa chữa, cô nhớ ra chuyện cửa sổ trong nhà chỉ lắp kính chống vỡ, bên ngoài vẫn cần lắp thêm lưới chống trộm thì mới cảm thấy đủ an toàn.
Chọn lưới chống trộm inox dày nhất là 2.5mm, bốn phòng ngủ, bếp, ban công đều phải lắp, sau khi cô thỏa thuận giá cả với cửa hàng xong thì hết tổng cộng 2 vạn đồng.
Cửa hàng đo kích thước tại nhà, sau năm ngày sẽ có thể hoàn thiện và lắp đặt.
Sáng sớm hôm sau, Đinh Mộ lái container đến chợ sỉ lương thực trước.
Gạo thông thường, gạo thơm, gạo cũ, gạo nếp mỗi loại 50 cân một bao, giá gạo cũ rẻ hơn nên cô mua nhiều hơn, tổng cộng 500 bao. Bột mì đa dụng cao cấp, trung bình, giá rẻ, bột ngô, bột kiều mạch mỗi loại 50 cân một bao, tổng cộng 500 bao, hai loại này hết gần 20 vạn đồng.
Cô mua thêm một đợt dầu ăn, các loại đậu, đồ khô theo những gì đã dự trữ lúc trước, lần trước không dự trữ nhiều thịt nên lần này cô mua đến mấy vạn cân, mua thêm một số loại rau củ quả mà lúc trước không có.
Quần áo, giày dép, vớ cho bốn mùa, các loại vải, vải điều hòa nhiệt độ, mua vài máy khâu cỡ lớn và cỡ nhỏ, máy may tự động.
Lái container và Hummer qua lại các trạm xăng để bơm xăng, dự trữ 50 tấn dầu diesel và 30 tấn xăng, cộng với số đã dự trữ trước, Đinh Mộ cảm thấy cũng khá nhiều rồi.
Sang tháng Năm, trời như bị thủng một lỗ, ngày nào cũng mưa liên tục không dứt.
Trường học vẫn chưa mở cửa trở lại, bọn nhỏ vẫn học trực tuyến tại nhà.
Hầu hết các thành phố trong tỉnh đều bị ảnh hưởng, mưa liên tục không ngừng, nước lũ trong thành phố lúc dâng lên lúc rút xuống, người dân đã trở nên chai lì rồi.
Tin tức đưa tin, lượng mưa dồi dào đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc gieo trồng vụ xuân năm nay, hoa màu gieo trồng bị nước mưa làm ngập chết, vụ mùa đầu tiên trong năm ở nhiều nơi sẽ thất thu.
Đinh Mộ rất may mắn khi thành phố nơi cô ở có cơ sở hạ tầng tốt, chỉ có một số ít đường phố ở khu phố cổ bị ngập nước, tiểu khu Đông Châu Nhất Hào nằm ở vị trí cao nên không bị ảnh hưởng gì.
Lúc rảnh rỗi, Đinh Mộ vào không gian thu hoạch khoai lang và ngô đã chín.
Cô lại nhìn những mảnh đất đen rộng lớn bỏ hoang, nếu không trồng trọt đúng là quá lãng phí.
Nhưng chỉ dựa vào sức người để cày cuốc gieo trồng thì hiệu quả thấp, lại vô cùng mệt mỏi nên cô quyết định đi mua một số máy móc hiện đại về để cày bừa.
Đinh Mộ tìm đến nhiều cửa hàng máy móc nông nghiệp, cô mua máy cày điện, máy nghiền bột mini, máy tách vỏ... đều chạy bằng điện hoặc đốt bằng dầu diesel.
Nghĩ đến việc sau khi thiên tai qua đi, việc phát triển mạnh mẽ ngành trồng trọt để giải quyết vấn đề ăn uống là ưu tiên hàng đầu, Đinh Mộ đã dự trữ khá nhiều phân bón và thuốc trừ sâu.
Cứ như vậy, đi lại vất vả gần nửa tháng, cũng tiêu không ít tiền, trong tài khoản vẫn còn hơn 200 vạn, Đinh Mộ rút 50 vạn tiền mặt để dự phòng.