Khi cầm thông báo thi lại bước ra từ tòa hành chính, Lâm Chỉ cuối cùng cũng nhìn thấy thứ mà cô thầm mơ ước bấy lâu.

Ở phía trước, bên lề đường có một máy bán hàng tự động.

Điều quan trọng nhất là trên đó có dòng chữ nổi bật đầy cảm động — “Dung dịch dinh dưỡng miễn phí.”

Lâm Chỉ lập tức đến xem xét.

Dung dịch dinh dưỡng trong máy bán đều là loại đóng gói quân dụng đơn giản, chỉ có mã số. Cô chọn một mã số mà mình thấy vừa mắt nhất.

Cô làm theo hướng dẫn, đút tấm thẻ nhận dạng của mình vào khe. Một tiếng "cạch" vang lên, một ống dinh dưỡng lăn xuống.

Lần này là một ống màu trắng sữa, có mùi thơm ngọt ngào, giống như bánh kem dạng lỏng, rất ngon khi đang đói.

Lâm Chỉ uống hết trong một hơi, cảm giác sinh lực dần trở lại, nhưng thấy vẫn chưa đủ, cô lấy thêm một ống.

Ống này có màu hồng nhạt trong suốt, có những hạt nhỏ li ti, giống như nước ép dưa hấu vừa mới ép, cũng rất ngon.

Đến ống thứ ba với hương vị vải thiều, Lâm Chỉ nhìn thấy trên tầng một của tòa nhà phía trước có treo một tấm biển, thì ra là nhà ăn cho học viên.

Lâm Chỉ ngạc nhiên: Rõ ràng có thể lấy dung dịch dinh dưỡng miễn phí một cách đơn giản, vậy sao vẫn còn nhà ăn?

Đúng thật là một nhà ăn.

Màn hình treo ở cửa nhà ăn có ghi chú giải thích, Lâm Chỉ đọc qua một lần và hiểu ra. Đây là nơi cung cấp bữa ăn cho các học viên có nhu cầu đặc biệt, không quen dùng dung dịch dinh dưỡng.

Có thể ví như nhà ăn ở trường đại học.

Bên trong nhà ăn không lớn, trang trí cũ kỹ, chỉ có vài dãy ghế ngồi lác đác, trông vắng vẻ lạnh lẽo.

Bên cửa sổ lấy thức ăn có một chú béo mặc đồng phục, đang bận rộn làm việc. Thấy Lâm Chỉ bước vào, chú mỉm cười đến nhăn cả mặt.

“Lâm Chỉ, cháu đến rồi à? Hôm nay đến sớm vậy sao? Chú còn tưởng cháu phải qua phòng huấn luyện làm trăm cái chống đẩy mới tới đây được. Đợi chút nhé, chú sẽ làm món ngon cho cháu ngay.”

Chú béo quay vào bếp, phát ra những tiếng leng keng bận rộn.

Lâm Chỉ đi vào trong, thấy có người đã đến trước mình, là Biên Già mà cô vừa gặp ở cửa.

Biên Già ngẩng đầu, cũng nhận ra Lâm Chỉ, đôi mắt sáng ẩn dưới mũ trùm nở một nụ cười.

Anh giơ tay chào Lâm Chỉ, “Tôi thấy cậu tay không vượt qua được lão robot cũ ở cổng trường, thật là ấn tượng.”

Lâm Chỉ tiến tới ngồi đối diện, bắt tay anh, “Cậu cũng rất cừ đấy.”

Biên Già cười nói: “Con robot đó nhìn là biết mẫu R188 của Tinh Đồ từ mười năm trước, chân không linh hoạt lắm, khi chiến đấu thường dùng tay. Tôi thấy mã số trên chân nó vẫn chưa nâng cấp, chỉ cần chú ý tay trên là đủ. Nhưng phương pháp của cậu vẫn đơn giản hơn.”

Anh hỏi Lâm Chỉ: “Cậu cũng đến từ hành tinh MQ187 chứ?”

Điều này Lâm Chỉ biết, trong ký ức sót lại của cô có nhắc đến, hành tinh MQ187 ở hệ sao xa xôi chính là quê hương của thân chủ cũ.

Lâm Chỉ ngạc nhiên, “Đúng vậy, làm sao cậu biết?”

Biên Già đáp: "Bởi vì tôi cũng vậy." Anh chỉ vào đôi giày của Lâm Chỉ, “Ngoài dân hành tinh chúng ta, người ngoài hầu như không ai đi loại giày kiểu cũ này nữa.”

Lâm Chỉ nhìn xuống đôi giày của mình, chỉ là một đôi giày thể thao cũ ngả vàng, mũi giày mòn gần hở ngón chân, chẳng có gì đặc biệt.

Dù sao thì, xem ra Biên Già là đồng hương của thân chủ cũ.

Thì ra Biên Già cũng học hệ Điều hành Chỉ huy , năm nay là năm ba. Hai năm trước anh học ở Học viện Cơ Giáp tại hệ sao Nhân Mã Alpha, học kỳ này vừa chuyển trường đến đây.

Chú béo nhanh chóng bước ra, tay bưng hai đĩa thức ăn.

Từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Lâm Chỉ sững người.

Không ngờ lại là những chiếc bánh nướng giòn thơm, kẹp đầy thịt nướng tẩm gia vị thì là.

Trong thế giới này lại có bánh nướng kẹp thịt ư?!

Xem ra những người xuyên không đam mê ẩm thực không còn gì để khai phá rồi.

Chú béo đặt đĩa trước mặt họ, “Hương vị quê nhà đấy, ăn khi còn nóng nhé. So với đám dung dịch dinh dưỡng pha hương liệu kia thì ngon hơn nhiều, phải không?”

Lâm Chỉ cắn một miếng, thở ra một hơi thật sâu.

Chiếc bánh giòn tan, thịt nướng thơm lừng, nóng hổi, rỉ dầu, ngon đến mức không thể diễn tả.

Dù vừa uống liền ba ống dinh dưỡng, nghĩ đến việc có thể bị đuổi khỏi học viện bất cứ lúc nào, cảm giác nguy cơ hiện lên rõ rệt, Lâm Chỉ ăn liền hai chiếc bánh kẹp thịt, cho đến khi bụng no căng mới dừng lại.

Không xa nơi đây, cách nhà ăn nhỏ này vài trăm mét, một chiếc xe lơ lửng màu trắng như tuyết đang từ từ hạ cánh trong bãi đậu xe của học viện.

Tần Liệt đã thay quần áo, ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt.

An Phách tò mò nhìn anh, “Cậu là một phi công cơ giáp, lại say xe lơ lửng, lạ lùng thật đấy! Cậu không sao chứ?”

"Tôi không sao." Tần Liệt cúi đầu nhìn vào màn hình trước mặt.

Trên màn hình là hồ sơ của Lâm Chỉ vừa lấy được, hình ảnh ba chiều của Lâm Chỉ đang xoay chầm chậm.

Hồ sơ viết rất rõ, cô xuất thân từ hệ sao xa xôi, cha là cựu binh đã hy sinh trên chiến trường đấu với chủng tộc trùng tộc, mẹ cũng qua đời vì bệnh vài năm trước.

Tần Liệt lướt nhanh qua, tiếp theo là bảng điểm của Lâm Chỉ.

An Phách cũng nghiêng đầu nhìn bảng điểm, nhấp nhổm, “Thành tích như vậy mà vẫn chưa bị trường đuổi học à?”

Tần Liệt lật lại một chút, “Vùng sao xa xôi, lại là Omega, trường giữ cô ấy lại vì còn cần ngân sách từ Liên minh, không nỡ đuổi.”

An Phách lại chậc lưỡi, “Đúng là biết lợi dụng kẽ hở.”

Không rõ cậu ta đang nói Lâm Chỉ, hay nói học viện.

An Phách  tiếp tục nhìn vào màn hình, suy tư, “Cậu nói cô ta có vấn đề không, cố ý lên chuyến tàu đó để trộm dữ liệu?”

Tần Liệt nhìn màn hình, “Cô ấy luôn ngồi cạnh tôi, tôi để ý suốt, cô ấy hoàn toàn không đụng đến chiếc hộp chứa tay máy đó, có vẻ không giống. Hôm nay lại là ngày khai giảng, việc cô ấy có mặt trên chuyến tàu đó cũng rất bình thường. Hơn nữa, chỉ có chúng ta là hiểu rõ nhất về hệ thống ghép nối này, trong toàn Liên minh, ngoài Thiên Dự của chúng ta, không ai có thể chuyển dữ liệu từ cánh tay máy mà không cần chìa khóa.”

Chắc chỉ là hiểu lầm thôi.

---

Hệ thống của tan dư tay máy truyền nhầm dữ liệu.

Khả năng quan sát của Tần Liệt vốn luôn nhạy bén, đánh giá rất chính xác, nên An Phách tin tưởng anh.

Tần Liệt suy tư, “Phải tìm cách lấy được vòng tay của cô ấy.”

An Phách nói: “Thực ra không cần, nếu dữ liệu vô tình được truyền vào vòng tay cô ấy, chỉ cần anh tiếp cận cô ấy, tôi có thể âm thầm trích xuất dữ liệu mà không để ai hay biết.”

Tần Liệt: “Chỉ cần tiếp cận cô ấy là được?”

Vậy thì quá tốt.

An Khách cắm cúi vào công việc, “Anh cứ để cho tôi ít thời gian.”

Tần Liệt gật đầu, ném ống dinh dưỡng rỗng vào thùng rác.

Ngón tay An Phách lướt nhanh trên bàn phím quang học, “Anh còn đói không?”

Tần Liệt lặng lẽ cảm nhận một lúc, “Không đói nữa, giờ ngược lại còn thấy rất đầy bụng.”

“Thế còn gì phải nói nữa,” An Phách nói, “Uống liền năm, sáu ống dinh dưỡng, không thấy no mới lạ đấy chứ? Bây giờ mới thấy đầy bụng, phản xạ của anh chậm quá đấy?”

Một người luôn lạnh lùng như anh mà bỗng nhiên mất kiểm soát, ăn uống như thể bị “tẩu hỏa nhập ma” vậy, không hiểu sao lại như thế.

Tần Liệt cau mày, “Không chỉ là ăn nhiều, mà còn có cảm giác… giống như vừa ăn rất nhiều thịt? Có chút ngán ngẩm.”

“Thịt??”

An Phách ngạc nhiên, tiện tay cầm ống dinh dưỡng rỗng mà Tần Liệt vứt đi để xem.

Để tăng độ nhạy với hệ thống cảm ứng cơ giáp, Tần Liệt đã ăn chay nhiều năm, ngay cả dinh dưỡng cũng là loại vị thanh đạm như nước lọc, không có tí thịt nào.

---

Tại học viện.

Lâm Chỉ ôm cái bụng no căng vì ăn uống thỏa thuê, cùng Biên Già bước ra khỏi nhà ăn vào giữa trưa.

Biên Già hỏi Lâm Chỉ: “Đây là lần đầu tôi đến Học viện Cơ Giáp Đế Quốc, cậu có muốn cùng đi dạo quanh đây không? Dù sao hai ngày tới cũng chỉ báo danh, chưa có gì làm, đến sau ngày kia mới bắt đầu học.”

Lâm Chỉ từ chối, thẳng thắn nói: “Tôi còn phải chuẩn bị thi lại.”

Dù không thi lại, cô cũng không nên đi cùng anh ta, vì Lâm Chỉ cũng chưa quen với khuôn viên trường, đi cùng có thể sẽ lộ sơ hở.

Sau khi Biên Già rời đi, Lâm Chỉ đến bên vệ đường.

Ở đó có một cột kim loại màu bạc cao ngang người, giống hệt cột đã đưa thông báo cho cô lúc nãy.

Cô thấy đầu cột có chỗ quét thẻ, liền đưa tấm thẻ đen nhỏ đính trên túi lên quét.

Cột lập tức phát ra giọng nói: “Học viên Lâm Chỉ, trợ lý trí tuệ nhân tạo Jacob sẵn sàng phục vụ bạn. Bạn cần hỏi gì?”

Không có màn hình ảo hiện ra, vậy là chỉ cần trực tiếp nói chuyện với nó?

Lâm Chỉ thử nói: “Tôi muốn biết ký túc xá của mình ở đâu.”

Jacob thực sự “nghe thấy”.

Một màn hình ảo hiện lên phía trên cột, hiển thị rõ ràng vị trí và số phòng ký túc xá của cô.

Jacob chu đáo hỏi: “Bạn có muốn tôi in ra không?”

Ký túc xá của học viện nằm sâu trong khuôn viên, là những tòa nhà cao đồ sộ như pháo đài. Phòng của Lâm Chỉ ở tầng 23 khu A của một tòa trong số đó.

Đây là một khu tương đối độc lập, chỉ có mười phòng, toàn là Omega cư trú.

Phòng của Lâm Chỉ là 2305.

Trong phòng 2305 đã có người, đó là một cô gái cao hơn bất cứ cô gái nào Lâm Chỉ từng gặp, ít nhất cũng phải cao 1m8. Cô để tóc ngắn sát da đầu, mặc một chiếc áo thun rộng không tay, để lộ cơ vai và cơ bắp tay săn chắc.

Một cái tên hiện lên từ mảnh ký ức sót lại.

Đây là bạn cùng phòng của thân chủ trước, cũng là một Omega, học năm thứ tư, tên là Thiên Lý Dao.

Thiên Lý Dao nhìn thấy Lâm Chỉ, cười rạng rỡ: “Cậu về rồi à? Năm nay về sớm thế.”

Đây là bạn thân của thân chủ, nói nhiều dễ lộ, nên Lâm Chỉ chỉ chào rồi đặt túi xuống.

Thiên Lý Dao liếc nhìn cổ tay của Lâm Chỉ, “Cái vòng tay cũ của cậu cuối cùng cũng hỏng rồi. Lúc nãy tôi gửi tin nhắn mà cậu không trả lời, cũng thấy lạ.”

Chắc hẳn người nhắn tin cho thân chủ lúc cô đang trên tàu chính là cô ấy.

Lâm Chỉ nhân cơ hội hỏi: “Cậu biết chỗ nào sửa vòng tay không?”

“Loại này chắc chắn đã hết hạn bảo hành rồi, đem đi sửa còn đắt hơn mua cái mới,” Thiên Lý Dao suy nghĩ, “Tôi nghe nói ở hệ Kỹ thuật Điều khiển có anh chàng tên Sát Thiển, rất giỏi sửa chữa, lát nữa hỏi thử xem anh ta có sửa giúp được không.”

Đây là phòng hai người, Thiên Lý Dao đang sắp xếp đồ đạc ở giường bên trái, bên phải chắc là của Lâm Chỉ.

May mắn là tủ và ngăn kéo có thể mở bằng thẻ nhận dạng. Lâm Chỉ cất đồ trong túi vào tủ, tiện thể kiểm tra tài sản của thân chủ trước.

Chỉ có vài món đồ sinh hoạt cơ bản, hai bộ đồng phục và trang phục huấn luyện do học viện phát, cùng một máy tính bảng cũ kỹ, tróc cả lớp sơn ngoài.

Lâm Chỉ lấy máy tính bảng ra, mở lên.

Sau một hồi tìm hiểu, cô phát hiện máy tính bảng này có thể quét mống mắt để xác thực, không chỉ đăng nhập tài khoản của thân chủ mà còn vào được tài khoản ngân hàng của cô ấy.

Lâm Chỉ quét mống mắt, mang theo hy vọng mở tài khoản.

Số dư hiện lên là một con số hai chữ số rõ ràng — 78.00.

Công nghệ tiên tiến nhất của thế giới này đang tận tâm bảo vệ số tiền ít ỏi của cô.

Lúc nãy trên đường đến học viện, Lâm Chỉ đã để ý giá cả ở đây: Dung dịch dinh dưỡng trong máy bán tự động ở trạm dao động từ 10 đến 40 đồng, vé tàu 5 đồng.

Số dư tài khoản của cô không đủ để mua hai ống dinh dưỡng tốt.

Lâm Chỉ: “…”

Cô tưởng mình đã mở ra cánh cửa kết thúc cuộc sống nghèo khó, nhưng hóa ra lại là khởi đầu của một chuỗi ngày nghèo khó khác.

Công nghệ của thế giới này có vẻ rất phát triển, nhưng người nghèo vẫn thực sự nghèo, và sự nghèo khó của họ càng trở nên rõ nét khi đối lập với nền công nghệ hào nhoáng.

Lâm Chỉ lật xem phần cài đặt tài khoản, không ngạc nhiên khi thấy thân chủ chưa kích hoạt phương thức thanh toán qua mống mắt, vì tính năng này phải trả phí hàng năm.

Lâm Chỉ lặng lẽ đóng trang lại.

Máy tính bảng chứa nhiều tài liệu của thân chủ, Lâm Chỉ xem qua một lượt, từ những manh mối vụn vặt, cô dần hiểu được lý do vì sao thân chủ với thể trạng yếu ớt lại cố chấp vào học Hệ Chỉ huy cơ giáp của học viện, dù thành tích bết bát nhưng vẫn chịu đựng lời chế giễu để ở lại.

---

Tất nhiên là vì — nghèo.

Học phí đại học quá đắt, không đủ khả năng chi trả, nhưng Học viện Cơ Giáp lại hiếm hoi là một nơi miễn học phí, thậm chí còn cung cấp chỗ ở và bữa ăn miễn phí. Sau khi tốt nghiệp, cơ hội việc làm cũng rất đảm bảo.

Đóng trang ngân hàng với số dư 78 đồng ít ỏi, Lâm Chỉ cảm thấy, suy nghĩ của thân chủ trước thật sự rất đúng đắn.

Danh dự chẳng là gì so với sinh tồn.

Tại thế giới này, Lâm Chỉ khởi đầu trong cảnh trắng tay, mọi thứ đều phải tự tìm lấy. Hiện tại, tài sản duy nhất có giá trị chính là tư cách học viên tại Học viện Cơ Giáp Đế Quốc.

Học viện đồng nghĩa với việc có chỗ ở, có dung dịch dinh dưỡng uống, thậm chí còn có bánh nướng kẹp thịt miễn phí.

Cách tốt nhất là kế thừa “di nguyện” của thân chủ, tiếp tục nỗ lực ở lại Học viện Cơ Giáp.

Lần thi lại này, cô bắt buộc phải qua.

Trước trưa mai, cô phải hoàn thành bài thi thực hành “Giáp bộ binh chiến đấu”.

Trong máy tính bảng của thân chủ có ghi chép đầy đủ, khi đăng nhập vào mạng nội bộ trường, cô cũng có thể xem toàn bộ tài liệu khóa học. Cả buổi chiều, Lâm Chỉ tập trung vào nghiên cứu kỹ nội dung và tiêu chí đánh giá của môn học “Giáp bộ binh chiến đấu”.

Chẳng mấy chốc đã đến chiều tối, Thiên Lý Dao chuẩn bị đi tập luyện. Trước khi đi, cô bỗng ngửi thấy gì đó và dừng lại khi đi ngang qua Lâm Chỉ.

“Lâm Chỉ, cậu có phải quên tiêm chất ức chế pheromone rồi không?”

Cô xoa đầu Lâm Chỉ, dặn dò: “Nhớ tiêm đấy, nếu không bọn Alpha sẽ quấy rầy cậu, cậu không đấu lại được họ đâu.”

Lâm Chỉ sững người.

Cô gần như quên mất điều này.

Ở thế giới này, Omega sẽ phát ra pheromone một cách không kiểm soát, thường thì khá nhẹ, nhưng vào kỳ phát tình thì sẽ nồng đậm hơn. Để tránh rắc rối, Omega phải dùng chất ức chế thường xuyên.

Trong máy tính bảng của thân chủ có một ứng dụng, tên là “Ghi chép chất ức chế pheromone”.

Lâm Chỉ mở ứng dụng ra.

Ứng dụng này chia sẻ dữ liệu với vòng tay, và đúng như dự đoán, có ghi chép về lần tiêm chất ức chế của thân chủ, lần gần đây nhất là vào chiều hôm qua, loại chất ức chế khẩn cấp có hiệu lực 24 giờ.

Thiên Lý Dao nói đúng, sắp hết hiệu lực rồi.

Lâm Chỉ tra thử trên mạng, trong học viện không có cửa hàng hay nhà thuốc, muốn mua chất ức chế phải tìm một trạm bán hàng tự động.

Đáng tiếc là, khác với dung dịch dinh dưỡng, chất ức chế không hề miễn phí.

Giá cả thật đáng buồn.

Chất ức chế tác dụng dài một tháng giá khoảng 300 đồng, loại một tuần giá tầm 100 đồng, còn loại ba ngày là loại duy nhất mà Lâm Chỉ đủ khả năng mua, nhưng lại đắt nhất tính theo hiệu quả, ít nhất cũng phải 50 đồng.

Lâm Chỉ chợt nảy ra ý tưởng.

Trên tầng này có nhà vệ sinh công cộng dành cho khách.

Cô để máy tính bảng xuống và đi thẳng đến nhà vệ sinh công cộng. Trên cửa nhà vệ sinh cũng có biểu tượng giáp chiến, Lâm Chỉ tìm ký hiệu giáp có cánh, đẩy cửa vào và quả nhiên nhìn thấy hộp thuốc nhỏ quen thuộc trên tường. Trên màn hình của hộp thuốc có dòng chữ:

“Chất ức chế pheromone Omega 24 giờ và chất ức chế kỳ phát nhiệt. Miễn phí. Chỉ dùng trong tình huống khẩn cấp.”

Giống hệt với nhà vệ sinh trên tàu.

Khi nghèo kiết xác, đồ miễn phí luôn là tốt nhất.

Lâm Chỉ nhấn nút lấy chất ức chế trên màn hình.

Ánh sáng xanh lóe lên trong chốc lát, và giờ cô đã biết, giống như máy tính bảng, đây là quét mống mắt để xác thực danh tính.

Nhưng hộp thuốc không đưa ra chất ức chế.

Trên màn hình nhỏ hiện lên một dòng thông báo:

“Ghi nhận cho thấy bạn đã sử dụng miễn phí chất ức chế pheromone khẩn cấp của chính phủ Liên minh ba lần trong nửa năm qua. Nếu tiếp tục sử dụng, sẽ tự động trừ gấp đôi số tiền từ tài khoản ngân hàng của bạn. Nếu số dư không đủ, sẽ áp dụng lãi suất cao. Bạn có chắc muốn sử dụng không?”

Lâm Chỉ im lặng: hóa ra thân chủ trước còn giỏi "lợi dụng" sự hào phóng của Liên minh hơn cả cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play