Phía tây đèo cổ Saese là đồng bằng rộng lớn Midar, nơi những đám mây đen cuồn cuộn kéo đến, mưa như trút bị cuốn theo cơn gió lớn, quất mạnh xuống vùng đất khô cằn.
Cách mặt đất khoảng mười mấy mét, một đoàn tàu lơ lửng cũ kỹ vừa rời khỏi đèo, lao nhanh trong cơn mưa.
Bên trong toa tàu lại ấm áp và yên tĩnh.
Đây là chuyến tàu xuất phát từ bến tàu vũ trụ của Mẫu Tinh, tiến về thủ đô của Liên Minh.
Trong toa hạng hai, không gian chật hẹp, hành lang hẹp và đã chật cứng người, những hành khách xa lạ ngồi sát vào nhau, chen chúc.
Một cô gái ngồi ở vị trí sát cửa sổ.
Chính xác hơn là một nữ Omega
Cô có mái tóc ngắn ngang tai, đang cúi đầu nên những sợi tóc che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ lộ ra sống mũi cao và đường cong mềm mại của phần sau đầu.
Dù đã tiêm thuốc ức chế pheromone trước khi lên tàu, vẻ ngoài của cô vẫn quá thu hút. Ngồi ở góc khuất, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những ánh mắt vượt qua lưng ghế cao, nhìn về phía cô.
Cô gái không bận tâm đến xung quanh, chăm chú làm việc của mình.
Trên cổ tay cô là một chiếc vòng tay quang não mini . Chiếc vòng này đã cũ, đầy vết xước và trầy trụa, nhưng vẫn hoạt động bình thường, chiếu một màn hình ảo cỡ bàn tay trước mặt cô.
Cô đang trả lời tin nhắn.
[Tin nhắn]:“Trên tàu khá đông, may mà lần này người ngồi cạnh không béo và cũng không nói nhiều.”
[Tin nhắn]:“Chưa thấy Cung Nguy đâu.”
[Tin nhắn]:“Anh ta cũng đi chuyến bay này về Mẫu Tinh à? Sao lại đi loại phương tiện công cộng này chứ? Nếu có thì chắc hẳn phải ở khoang hạng nhất rồi.”
[Tin nhắn]:“Đúng vậy. Nếu thấy anh ta nhất định sẽ tranh thủ nhìn thêm vài lần haha.”
Ngồi cạnh cô là một người phụ nữ trung niên, cao hơn cô một cái đầu, dáng lưng thẳng tắp, vai rộng, mặc một chiếc váy đen dài kín đáo, cổ cao tay dài, mái tóc nâu đỏ được búi gọn trên đỉnh đầu.
Người phụ nữ tóc đỏ lúc đầu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này quay lại, liếc nhìn cuộc trò chuyện trên màn hình ảo.
Cô gái nhận ra và lập tức tắt màn hình.
Cô có vẻ muốn đi vệ sinh, nhìn qua hành lang chật chội rồi do dự một lúc, cuối cùng ngồi lại vào chỗ, tựa đầu lên cửa sổ tàu và nhắm mắt.
Bên ngoài, mây đen che kín bầu trời, từng đợt sấm nổ vang khiến cửa sổ rung lên ù ù.
Giữa đất trời, đoàn tàu tiếp tục lao đi, băng qua những bụi cỏ hoang và đồi núi, mưa ngày càng nặng hạt, tạo thành một màn xám xịt.
Như cảm thấy điều gì đó bất thường, người phụ nữ tóc đỏ bất ngờ quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tiếng động nhẹ vang lên, có vật gì đó xuyên qua màn mưa, ghim vào cửa sổ.
Đó là một mũi tên bạc cỡ ngón tay út, dài khoảng một đốt ngón tay, đầu nhọn.
Phần đầu mũi tên bạc thải ra một chất lỏng trong suốt, nhanh chóng ăn mòn một lỗ tròn trên cửa sổ.
Một mũi tên bạc khác theo sau, xuyên qua lỗ tròn và bắn vào trong toa.
Mũi tên bạc không chỉ xuyên qua lớp kính, mà còn xuyên qua đầu của cô gái đang tựa vào kính để chợp mắt.
Mũi tên đâm vào thái dương bên phải, xuyên qua thái dương bên trái, đi thẳng một mạch.
Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống theo gò má trắng trẻo của cô gái, từ từ thấm vào cổ áo.
Cô gái hoàn toàn bất động.
Mũi tên bạc không dừng lại. Ngay khi vào toa tàu, nó chuyển hướng trên không, nhắm thẳng vào chiếc vali bên chân một người đàn ông nhỏ thó ngồi đối diện lối đi và lao tới, cắm chặt vào đó.
Cùng lúc ấy, ba mũi tên bạc khác theo cùng một lộ trình lao nhanh vào toa.
Người phụ nữ trung niên bật dậy khỏi ghế, lao về phía chiếc vali.
Người đàn ông nhỏ thó hoảng loạn, cũng cố giành lấy chiếc vali, nhưng một mũi tên bạc đang bay xuyên qua đâm thẳng vào ngực ông ta.
Một tiếng “bùm” nhỏ vang lên, mũi tên bạc dẫn đầu phát nổ.
Tiếng nổ tuy không lớn, nhưng sức công phá rất mạnh, tạo thành một lỗ lớn ở sàn toa. Một mũi tên bạc khác phóng ra một chùm dây bạc, dây này xác định mục tiêu, rồi lập tức thắt chặt quanh chiếc vali, kéo nó bay ra khỏi lỗ trên sàn.
Trong biến cố bất ngờ, một vài hành khách xung quanh lập tức lao tới vali.
Người phụ nữ trung niên nhanh nhẹn như một con báo, chạm gần tới tay cầm của chiếc vali, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ kịp nhìn chiếc vali trôi ra khỏi lỗ hổng, biến mất dưới gầm tàu.
Cơn mưa vẫn tiếp tục.
Theo hướng của những hạt mưa trút xuống từ trời cao, ánh mắt dõi theo càng lên cao, vượt qua mọi tầng mây.
Ở nơi tận cùng bầu trời.
Trong góc tối sâu thẳm của vũ trụ, nơi chứa đựng vô số bí mật cổ xưa, có một thứ gì đó đột ngột bước vào thế giới này.
Một dao động nhỏ xuất hiện.
Trong sự xáo trộn mà nó gây ra, không gian và thời gian khẽ méo mó.
Thời gian đột ngột quay ngược lại.
Chỉ vài phút quay ngược, nhưng không ai trong thế giới này nhận ra. Mọi người tiếp tục trò chuyện, thẫn thờ hoặc bận rộn với công việc, cuộc sống nhàm chán lặp đi lặp lại, vài phút trôi qua cũng chẳng thay đổi gì.
Nhưng một số thứ đã hoàn toàn khác.
Lần nữa, đoàn tàu lơ lửng lao qua đèo cổ Saese.
Lúc này, chiếc vali bí ẩn vẫn yên vị bên chân người đàn ông nhỏ thó, cửa sổ còn nguyên vẹn, mọi thứ đều bình thường.
Cô gái vừa trả lời xong tin nhắn, người phụ nữ trung niên tóc đỏ lại hơi nghiêng đầu, liếc nhìn màn hình ảo của cô.
Lần này, cô gái không động đậy.
Ngón tay cô dừng lại trên màn hình, bối rối nhìn vài dòng chữ, mãi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn quanh.
Cô kinh ngạc tột độ.
Lâm Chỉ nghĩ thầm: Đây chính là “xuyên không” trong truyền thuyết sao?
Sau một tai nạn xe, cô tưởng mình đã kết thúc, không ngờ vẫn còn câu chuyện phía sau.
Đây là một không gian khác.
Trong đầu cô còn lưu lại một số thông tin của cơ thể này, nhưng khi nguyên chủ biến mất, ký ức về cuộc sống trước đây cũng vỡ vụn, chỉ còn lại những mảnh ghép rời rạc, không thể hoàn chỉnh.
Nhưng cô vẫn có thể hiểu sơ qua tình hình.
Đây là một thế giới ABO trong thời đại tinh tế, có vẻ như là một thế giới song song, ngôn ngữ và văn hóa gần như tương đồng.
Nguyên chủ có tên giống cô, là một nữ Omega, đến từ một hệ sao xa xôi, hiện đang là sinh viên năm ba tại Học viện Cơ Giáp Hoàng Gia của Đế quốc Liên Minh. Hôm nay là ngày khai giảng sau kỳ nghỉ, nguyên chủ đi phi thuyền đến Mẫu Tinh, rồi lên chuyến tàu này để đến thủ đô.
Lâm Chỉ bình tĩnh lại, xâu chuỗi lại tình huống trong đầu, rồi cúi xuống nhìn màn hình ảo trên vòng tay.
Màn hình đột nhiên tối đen, tắt hẳn.
Có lẽ là vòng tay hết pin, ai mà biết được.
Một cảm giác khẽ trỗi lên – như thể cô cần vào nhà vệ sinh.
Lâm Chỉ cũng muốn tìm một cái gương để xem gương mặt của mình bây giờ ra sao.
Cánh tay mảnh khảnh của cơ thể này không có vẻ gì là mạnh mẽ, nhưng làn da thì mịn màng một cách đáng kinh ngạc, trắng sáng không tì vết.
Cô nhìn người ngồi cạnh.
Nhớ lại đoạn tin nhắn của nguyên chủ, “may mà người ngồi bên không béo và không nói nhiều”, có vẻ như người phụ nữ trung niên này là người lạ.
Lâm Chỉ khẽ chạm vào khuỷu tay người phụ nữ trung niên, “Cô có biết nhà vệ sinh ở đâu không?”
Người phụ nữ nhìn cô một cái, hơi ngừng lại, có lẽ ngạc nhiên vì cô hỏi điều này.
Lâm Chỉ bình thản giải thích: “Đây là lần đầu tôi đi chuyến tàu này.”
Nghe vậy, ánh mắt người phụ nữ càng thêm kỳ lạ.
Lâm Chỉ tự hỏi: Mình đã nói sai chỗ nào sao?
Nhưng người phụ nữ trung niên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Đi đến cuối hành lang, đặt tay lên thiết bị nhận diện trên tường.” Bà bổ sung, “Cửa sẽ mở, cửa nhỏ bên trong là nhà vệ sinh.”
Lâm Chỉ cảm ơn, đứng dậy, cẩn thận bước qua chỗ ngồi của người phụ nữ.
Đối diện qua lối đi là người đàn ông nhỏ thó, bên chân có một chiếc vali lớn, khá vướng víu. Lâm Chỉ liếc chiếc vali, thầm nghĩ, thứ gì mà cần một vali to đến vậy?
Cô len qua toa tàu chật chội, đến điểm nối giữa hai toa.
Trên tường quả nhiên có một màn hình nhỏ không nổi bật, có hình bàn tay, có lẽ là “thiết bị nhận diện” mà người phụ nữ nói. Lâm Chỉ đặt tay lên thử.
Bức tường nhẵn bóng chậm rãi mở ra.
Bên trong là một không gian tương đối độc lập, với ba cánh cửa nhỏ, mỗi cửa đều có một tấm bảng kim loại nhỏ và các ký hiệu trừu tượng, không phải là “nam” hay “nữ”.
Trên các bảng kim loại khắc hình ba loại cơ giáp.
Một cơ giáp trông như một con chim lớn, với đôi cánh mở rộng; một cơ giáp có đầu hình tam giác ngược, giống như đội mũ bảo hiểm kỳ lạ; và một cơ giáp có cánh tay phải đặc biệt to, không cân đối với tay trái.
Lâm Chỉ đoán đây là thế giới ABO, ba phòng vệ sinh này có vẻ phân theo ba giới tính Alpha, Beta, và Omega*
[ Alpha/ Beta/ Omega hay viết tắt là ABO là một thuật ngữ cần biết khi nhắc tới thể loại truyện Omegaverse! Ở VN chúng ta vẫn hay gọi là loại truyện ABO nhưng Omegaverse mới là tên đúng của loại truyện này. Truyện khắc họa một thế giới song song nơi con người có hai giới tính nam nữ nhưng có đến ba tính hướng cho từng giới tính Alpha, Beta, Omega. Chú thích chi tiết sẽ ở cuối chương]
Biểu tượng cơ giáp cánh chim, đầu tam giác và cánh tay to có lẽ tương ứng với A, B, và O.
Nhưng ai tương ứng với ai?
Lâm Chỉ lục lại trí nhớ của nguyên chủ còn sót lại trong đầu.
Một dòng máu trong ký ức như đặc quánh lại, không tài nào nhớ ra được.
Cô đành chịu thua. Xuyên không đến nơi này, thử thách đầu tiên lại là không tìm thấy nhà vệ sinh.
Ngoài cửa sổ, mưa càng lớn, từng giọt đập mạnh vào kính. Tiếng sấm ì ầm vang lên gần đó, làm cho cả toa tàu rung chuyển, khiến tim người ta đập loạn nhịp.
Đúng lúc này, cánh cửa có biểu tượng cơ giáp cánh tay to đột nhiên mở ra, có người bước ra.
Là một người đàn ông.
Lâm Chỉ không hiểu vì sao, nhưng trực giác mách bảo cô rằng đây là một Alpha.
Anh ta cao hơn Lâm Chỉ rất nhiều, đôi môi mím chặt lạnh lùng. Anh ta mặc một chiếc áo khoác kiểu quân phục màu xanh đậm với ve áo lớn, cài khuy vàng sáng bóng, nổi bật hoàn toàn so với toa tàu cũ kỹ.
Ánh mắt anh ta lướt qua khuôn mặt Lâm Chỉ một cách thờ ơ, như thể chỉ đang nhìn vào một cái trụ cứu hỏa* hình người.
[Trụ cứu hỏa là mấy cái bé bé đỏ đỏ ngoài đường dùng để bơm nước ngầm dập lửa ấy.Ở đây đang mỉa mai chị nhà nhỏ bé y như cái đó á]
“Xin lỗi…”
"Trụ cứu hỏa" bất ngờ lên tiếng gọi anh.
“…Cho hỏi phòng vệ sinh dành cho Omega là phòng nào?”
Người đàn ông dừng lại, cúi xuống nhìn Lâm Chỉ một lần nữa.
Anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt toát lên vẻ khinh miệt rõ ràng.
Lâm Chỉ hiểu ngay. Câu hỏi của cô giống như đứng trước cửa nhà vệ sinh ghi rõ “Nam” và “Nữ” mà hỏi phòng nào là của nam. Không phải là kẻ ngốc thì chắc chắn là đang bày trò để bắt chuyện với anh chàng đẹp trai.
Người đàn ông rõ ràng cho rằng cô thuộc kiểu người thứ hai.
Thấy anh không định trả lời, Lâm Chỉ định quay đi tìm người khác thì anh nhấc tay chỉ vào cánh cửa có biểu tượng đầu tam giác. “Phòng đó.”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng cười cợt nhả của một người khác.
“Cung Nguy, chưa tới học viện mà cậu đã vướng vào mấy cô nàng đào hoa này rồi sao?”
Lâm Chỉ quay lại.
Một chàng trai khác đứng dựa vào cửa toa phía trước, mặc áo khoác đen in hình đầu lâu.
Hóa ra người coi cô như trụ cứu hỏa tên là Cung Nguy.
Cái tên này, Lâm Chỉ nhớ đã nhìn thấy trong tin nhắn của nguyên chủ trên màn hình chiếu. Cô cố gắng tìm lại chút ký ức còn sót về người này, nhưng không nhớ ra được gì.
Dù vậy, Cung Nguy vẫn khiến cô cảm thấy có gì đó quen thuộc.
Mặc dù quen thuộc, nhưng anh ta lại rất lạnh lùng. Phong thái lịch thiệp xa cách của anh như một lớp băng mỏng, ẩn chứa một sự kiêu ngạo bên dưới.
Lâm Chỉ nghĩ thầm: “Kiêu thật, như thể cả con tàu này là của anh ta vậy.”
Cung Nguy không nói gì thêm, cũng không nhìn Lâm Chỉ lần nữa. Khi lướt qua cô, anh giữ khoảng cách cẩn thận, vai tựa sát vào vách tàu, một tay giữ chặt ve áo khoác.
Anh ta bước tới cửa ngăn toa tàu, đặt tay lên bộ phận nhận diện.
Qua tấm kính mờ, có thể thấy phía sau cánh cửa là một toa tàu sang trọng hơn, ghế ngồi rộng rãi và rất ít người, trông sạch sẽ và gọn gàng hơn toa tàu này nhiều.
Chàng trai áo khoác đầu lâu theo sau Cung Nguy, cười nói: “Cái cô Lâm Chỉ này, học hành chẳng ra gì, suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy trò thế này. Học kỳ trước cứ như kẻ cuồng bám đuôi, chạy theo cậu khắp nơi, giờ lại đến đây sao? Lại còn hỏi ‘phòng nào là của Omega,’ nghe ngứa tai chết đi được.”
Rồi anh ta than phiền với Cung Nguy: “Dù đây là tàu của công ty nhà cậu, nhưng cũng đâu nhất thiết phải đi nhỉ? Sao cậu còn mò qua khoang hạng hai này?”
Cung Nguy đáp lạnh nhạt: “Loại tàu thông minh toàn tự động mới sắp đi vào hoạt động, mẫu tàu cũ này sắp bị loại bỏ rồi. Nó đã phục vụ bao nhiêu năm, tôi muốn thử ngồi lần cuối trước khi nó bị phế bỏ. Ai mà ngờ lại gặp cô ta. Dù sao thì cũng sẽ không có lần sau.”
Lâm Chỉ: “Ồ, hóa ra con tàu này thật sự là của nhà anh ta.”
Đột nhiên, Lâm Chỉ cảm thấy có điều gì khác lạ.
Một cảm giác kỳ quái và rõ ràng, như thể có thứ gì đó đang tiến lại gần cô rất nhanh từ phía sau.
Nếu cô tập trung cảm nhận, thậm chí có thể hình dung được kích thước và hình dạng của vật đó.
Lông tơ sau gáy Lâm Chỉ dựng đứng cả lên.
Cô lập tức quay đầu lại.
Trước mắt cô là một vật đen mờ đang lơ lửng ở độ cao ngang người, lao nhanh theo lối đi về phía ba người họ.
Lâm Chỉ có phản xạ nhanh nhạy nhờ nhiều năm tập luyện võ thuật và tự vệ, cô nghiêng đầu tránh sang bên.
Cô né kịp thời, thứ đó chỉ sượt qua tóc mai của cô, lao nhanh về phía trước.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Chỉ đã kịp nhận ra, thứ đó trông giống như một bàn tay cơ giáp bị hỏng.
Nó to như một chiếc vali, toàn thân đen sì, bị gãy một nửa, chỉ còn lại ba ngón tay to như bắp chân, đang hơi cong lại.
Lâm Chỉ phản ứng nhanh, nhưng chàng trai áo đầu lâu phía trước không nhận ra.
Bàn tay cơ giáp không ngần ngại đập thẳng vào đầu anh ta, khiến anh ta ngã gục xuống.
Cung Nguy đi phía trước chưa kịp cảm nhận thứ gì đang lao tới từ phía sau, nhưng nghe tiếng động của bạn mình, anh nhanh chóng quay lại.
Cung Nguy phản xạ nhạy bén, anh ta vốn đã đứng nửa thân trong cửa, lập tức xoay người vào trong, đóng cửa ngăn, hành động dứt khoát.
Bàn tay cơ giáp bay đến trước cửa, bất ngờ dừng lại, ghim chặt vào kính cửa ngăn giữa hai toa.
Một loạt âm thanh lách tách vang lên, những vết nứt như mạng nhện lan ra trên kính.
Ngay sau đó, một thứ khác lại lao tới, lần này là ba mũi tên bạc nhỏ hơn.
Ba mũi tên bạc to bằng ngón tay út của Lâm Chỉ, cũng lơ lửng trên không, phát hiện bàn tay cơ giáp dừng lại, lập tức đổi thành đội hình bao vây, lao tới cùng lúc.
Bàn tay cơ giáp chỉ ngừng một giây, rồi đột ngột vọt lên, thoát khỏi vòng vây của ba mũi tên, lao ngược về phía toa hạng hai.
Ba mũi tên bạc lập tức tăng tốc đuổi theo.
Chúng bay một cách liều lĩnh, phớt lờ mọi chướng ngại vật. Đặc biệt là mũi tên bạc, chúng không chút ngần ngại với người và đồ vật trong toa, cứ bay thẳng, xuyên thủng bất cứ gì cản đường, lạnh lùng giết chóc.
Toa tàu tràn ngập tiếng la hét, hỗn loạn không ngừng.
Giữa đám đông hoảng loạn, Lâm Chỉ thấy một ông cụ tóc bạc ngồi đối diện lối đi vẫn bình thản, dường như đang gọi điện thoại, không hề bận tâm đến những thứ đang bay tứ tung trong toa.
“Chúng đã xâm nhập vào toa tàu rồi... Vâng... Không rõ vì sao, hệ thống cảm ứng của cánh tay cơ giáp này đột nhiên tự kích hoạt... Hiện nó đang bay loạn xạ, chúng tôi không thể kiểm soát được, xin hỗ trợ khẩn cấp...”
Đứng giữa lối đi trong tình huống này thực sự quá nguy hiểm.
Lâm Chỉ ấn vào thiết bị nhận diện trên cửa ngăn khoang hạng nhất, nhưng vì cô không phải là hành khách hạng nhất, cánh cửa hoàn toàn không phản ứng.
Qua cửa kính, Cung Nguy đứng bên trong, chăm chú nhìn chiếc tay đang bay loạn bên ngoài mà chẳng hề để ý đến Lâm Chỉ, cũng không có ý định mở cửa để cô vào trốn.
Không còn cách nào khác, Lâm Chỉ vội chạy trở lại cánh cửa gắn biểu tượng cơ giáp hình chim, đẩy cửa nhà vệ sinh và nhanh chóng lẩn vào trong.
Bên ngoài hỗn loạn, tiếng la hét của hành khách xuyên qua cánh cửa vẫn nghe rõ mồn một. Lâm Chỉ chờ một lúc rồi khẽ mở hé cửa để quan sát tình hình.
Ở góc độ này, tầm nhìn khá hạn chế, không thấy rõ lối đi và tình trạng bên ngoài toa.
Bỗng nhiên, "bụp" một tiếng lớn vang lên.
Chiếc tay máy hỏng kia lại lao đến, lần này nó đâm thẳng vào khung cửa nhà vệ sinh, khiến Lâm Chỉ giật mình.
Cạnh của cánh tay cơ giáp vừa khéo chạm vào ngón tay của Lâm Chỉ.
Như thể chạm phải một cơ chế nào đó, cánh tay máy đột ngột dừng lại trên không, phần cổ tay bật mở, một sợi dây mảnh như đang thăm dò từ từ thò ra, chạm nhẹ vào tay Lâm Chỉ.
Nếu sợi dây này có biểu cảm, thì có lẽ nó đang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngay sau đó, cả một bó dây cháy sém, tơi tả từ bên trong cánh tay cơ giáp tuôn ra, phấn khích quấn lấy bàn tay Lâm Chỉ, rồi từ đó kéo dài lên.
Chúng bám dính chặt vào tay cô, khiến toàn bộ cánh tay cơ giáp cũng từ từ trèo lên, rồi "cạch" một tiếng, khóa cứng lại trên tay trái của Lâm Chỉ.
Chỉ trong chớp mắt, một chiếc "găng tay" cơ giáp khổng lồ, nặng nề đã bao phủ cả bàn tay cô, trông như một chiếc găng đấm bốc cơ khí đen sì.
Không chỉ to lớn, nó còn cực kỳ nặng.
Cánh tay cơ giáp này giống như một chú nòng nọc tìm thấy mẹ, ngay lập tức tắt hệ thống động lực và dồn toàn bộ trọng lượng lên người Lâm Chỉ.
Lâm Chỉ: “...”
"Phịch" một tiếng, cả người cô cùng với chiếc găng tay khổng lồ ngã sấp xuống trước cửa nhà vệ sinh.
Cô cố gắng giãy giụa, nhưng chiếc găng tay nặng cả trăm cân này hoàn toàn áp đảo sức lực của cô.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, ba mũi tên bạc đang đuổi theo cánh tay cơ giáp đã đến, lao tới như muốn xuyên thủng cả người Lâm Chỉ.
Cô vội vàng dùng tay phải cố gắng gỡ chiếc tay máy ra, đồng thời nghĩ thầm: Kỳ lạ thật, sao nó không bay nữa?
Ngay khi cô nghĩ đến điều đó, hệ thống động lực của cánh tay cơ giáp bỗng khởi động trở lại.
Nó đột nhiên bay lên không trung.
Với sức mạnh vượt trội, nó nhẹ nhàng nâng Lâm Chỉ lên như xách một chú gà con khỏi mặt đất.
Bị treo lơ lửng giữa không trung, Lâm Chỉ bất lực nghĩ: Được rồi, nằm hay đứng cũng đều do cậu quyết định cả.
----------
Alpha : là cá thể ưu tú hơn so với người thường và đặc biệt xuất sắc trên phương diện tình dục, bọn họ đóng vai trò là người gieo giống nhưng không thể sinh con.A có tính cách đặc biệt khủng bố và có tính chiếm hữu cao. Bản năng của A (khi chưa có bạn đời) rất dễ bị kích động bởi Omega bất kỳ trong kỳ động dục. Khi A tiếp xúc với O động dục, bọn họ đồng thời cũng sẽ tiết ra một loại nội tiết tố tương tự như O. Một A có thể có nhiều O và B, tuy nhiên điều này rất có hại với O vì bản chất khủng bố của họ.
Beta: Để so sánh với A và O thì Beta tương đối giống con người bình thường. Tuy nhiên B không thể hoặc khó thụ thai, ít bị ảnh hưởng bởi tiết dục tố và cũng không phát ra tiết dục tố. Vì thế ở trong xã hội, B được coi là giới có tinh thần ổn định và làm việc hiệu quả. Bọn họ không có tính cách khủng bố hay cần nghỉ hàng tháng để thỏa mãn nhu cầu tình dục. Một B có thể làm bạn đời của tất cả các giới.
Omega: là cá thể thừa nhận và sinh sản của loài người. Phải biết ABO có nguồn gốc từ loài sói, cho nên O sẽ động dục. Khi trong kỳ động dục, O sẽ tiết ra một loại tiết dục tố cực kì hấp dẫn A, tương đối hấp dẫn B, và không có tương tác với O khác. Một O trong kỳ động dục cần được thỏa mãn về mặt tình dục hoặc có biện pháp xử lý đặc biệt, nếu omega không được thỏa mãn và bị bỏ mặc trong kỳ động dục bọn họ có thể sẽ kiệt sức đến chết (aka tinh tẫn nhân vong).