Ở cuối đồng bằng Midar, có một thành phố thép đứng sừng sững, với vô số tòa nhà cao chọc trời. Các loại xe bay lơ lửng như những đàn kiến trên không trung, tạo nên dòng xe nhiều màu sắc đan xen lập thể.
Đây chính là thủ đô của Liên minh Tinh tế trên hành tinh mẹ.
Tàu điện treo từ từ đáp xuống cạnh sân ga. Lâm Chỉ vác túi đồ, một tay ôm bụng, theo dòng người xuống tàu.
Thủ đô không mưa, ánh nắng rực rỡ, không khí trong lành hơn nhiều so với khoang tàu kín mít, cũng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Đói.
Lâm Chỉ phát hiện ra rằng cảm giác đói đến nỗi "hoa mắt chóng mặt" không chỉ là một cách nói, mà thực sự có thể thấy những đốm sáng nhỏ bay tứ tung như sao băng trong tầm mắt.
Vừa bước xuống tàu,Lâm Chỉ đã tìm thấy máy bán hàng tự động cung cấp dung dịch dinh dưỡng ngay trên sân ga, với nhiều nhãn hiệu và bao bì khác nhau xếp ngay ngắn.
Lâm Chỉ nghiên cứu một lúc, đứng trước màn hình quét.
Một tia sáng xanh lướt qua, màn hình hiện lên dòng chữ:
“Xin lỗi, bạn chưa kích hoạt phương thức thanh toán qua quét mống mắt, vui lòng sử dụng vòng tay để thanh toán.”
Vòng tay vẫn đen ngòm, không hoạt động.
Chỉ còn cách đến Học viện Cơ giáp. Trong trường chắc chắn có bạn bè của chủ nhân cơ thể này, vấn đề ăn uống để sau hãy tính.
Bên cạnh có máy nước uống miễn phí. Lâm Chỉ ngửa đầu uống sạch chai nước rồi đổ đầy chai lại.
Cảm giác trống rỗng trong dạ dày có vẻ đỡ hơn một chút, Lâm Chỉ nhấp từng ngụm nước nhỏ, theo dòng người ra khỏi ga.
Ở cửa ra, nhân viên đứng mặc đồng phục màu cam nhạt pha chút trắng, trông giống hệt như một miếng sashimi cá hồi tươi.
Lâm Chỉ tiến lại hỏi cô ấy rằng nếu đi bộ đến Học viện Cơ giáp Đế quốc thì có xa không.
“Bạn định ‘đi bộ’ hả? Bằng chân?”
Nhân viên hiểu ra, ngạc nhiên hỏi lại.
“Làm sao mà đi bộ được chứ? Xa lắm. Sao bạn không đi xe buýt? Ra ngoài rẽ trái bắt tuyến A28 là tới.”
Lâm Chỉ ngại ngùng, “Vòng tay của mình hỏng rồi, không trả tiền được.”
Nhân viên càng ngạc nhiên hơn, chỉ vào tấm thẻ nhỏ đen đen lủng lẳng trên túi lớn của Lâm Chỉ.
“Các bạn sinh viên Học viện Cơ giáp thuộc quân đội Liên minh, chỉ cần mang theo tấm thẻ này, đừng nói là đi xe buýt, ngay cả đi phi thuyền đến các hệ sao xa xôi cũng không cần trả tiền nữa!”
Lâm Chỉ: Ủa, chuyện tốt thế này sao?
Lâm Chỉ hỏi ngay: “Vậy nếu vào cửa hàng mua đồ ăn thì mình vẫn phải trả tiền đúng không?”
Nhân viên nhìn cô sinh viên Học viện Cơ giáp “ham rẻ đến phát điên” này “Dĩ nhiên là phải rồi.”
Lâm Chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
Nhân viên đột nhiên nói thêm, “Nhưng nghe nói trong Học viện Cơ giáp các bạn được miễn phí ăn ở, đúng không?”
Lâm Chỉ: !!!
Lâm Chỉ: “Miễn phí ăn ở? Ý cô là trong trường ăn miễn phí sao?!”
Một nhân viên khác bước tới, mỉm cười.
“Bạn là sinh viên năm nhất nhỉ, không biết à? Con nhà hàng xóm tôi học ở Học viện Cơ giáp, trường thuộc Ủy ban Quân sự Liên minh, không thu học phí, chi phí ăn ở trong trường đều do Liên minh bao hết, dung dịch dinh dưỡng cũng miễn phí, nghe nói là loại đặc biệt, đủ các hương vị, muốn uống bao nhiêu thì uống.”
Lâm Chỉ: Trên đời này, thật sự..có..thiên đường như thế sao.
Đến thiên đường rất dễ, chỉ cần đi xe buýt miễn phí là được.
Xe buýt A28 đỗ bên ngoài trạm, hình trụ bẹp dẹt, màu kim loại, trông giống một hộp cá thu lớn đã lột hết nhãn.
Trước khi lên xe, Lâm Chỉ nhìn thấy Cung Nguy
Tất nhiên anh ta không đến đây để ngồi xe buýt. Một chiếc xe bay hạng sang đang đợi anh ngoài trạm.
Chiếc xe rộng và lớn, sơn hai màu, nửa trắng sữa, nửa đỏ sẫm, nổi bật như một nồi lẩu uyên ương.
Có người từ trên xe bước xuống mở cửa, cung kính mời Cung Nguy lên xe.
Cung Nguy trông rất đẹp, da trắng như miếng đậu hũ cá, bước vào cửa xe bên màu đỏ, khiến Lâm Chỉ không kiềm được mà nhìn thêm vài lần, đầu óc toàn nghĩ đến món đậu hũ mềm mịn và hương vị cay tê tê.
Khi Lâm Chỉ đang mơ màng, Cung Nguy cũng nhìn ra từ cửa sổ xe.
Ánh mắt anh ta như vô tình lướt qua đám người chờ xe buýt, khi đến chỗ Lâm Chỉ thì không hề dừng lại chút nào.
Chiếc xe riêng của Cung Nguy đã bay đi khuất dạng, cửa xe buýt A28 cuối cùng cũng chầm chậm mở ra.
Một đám “cá thu” chen vào trong “hộp”, mỗi người tìm một chỗ trống ngồi xuống, đợi thêm một lúc lâu, xe mới xuất phát.
Chiếc xe như con lười khi đứng yên, nhưng khi chạy thì nhanh như chó dại*
[ Nguyên văn bản convert :)))]
Hệ thống lái tự động còn điên cuồng hơn tài xế hung hãn nhất, đột ngột phóng vọt lên cao, khiến dạ dày đầy nước của Lâm Chỉ như bị ném lên không, một ngụm nước ộc thẳng lên cổ họng.
Trước mắt tối sầm, Lâm Chủ suýt nôn.
Thân thể này thực sự có chút yếu ớt.
Con đường đến thiên đường chẳng dễ đi, xe A28 luồn lách qua dòng xe giữa các tòa nhà chọc trời, lúc lao lên, lúc hạ xuống, lắc lư trái phải, còn hơn cả tàu lượn siêu tốc.
Khi Lâm Chỉ gần như kiệt sức, điểm đến cuối cùng cũng đã tới.
Học viện Cơ giáp Đế quốc nằm ở rìa thành phố, khác hẳn với trung tâm thành phố nhộn nhịp phát triển theo chiều dọc, khuôn viên này trải dài, chiếm diện tích không nhỏ, là một dãy tòa nhà màu xám chì nghiêm trang, tường thành sừng sững.
Ngày khai giảng, khắp nơi đông nghịt người.
Lâm Chỉ theo dòng người đi từ bãi đỗ xe ra, từ xa đã nhìn thấy cánh cổng lớn màu đen kim loại của học viện và hàng dài người xếp hàng trước cổng.
Dù là đi xe buýt hay xe riêng, ăn mặc giản dị hay sang trọng, tất cả mọi người đến đây đều phải tự mang hành lý, xếp hàng ngoan ngoãn, không phân biệt.
Lâm Chỉ xếp hàng ở cuối, chưa đứng được một phút, phía sau đã kéo dài thêm một hàng người.
Lâm Chỉ nghe thấy vài người phía sau khẽ hỏi, “Có phải là Lâm Chỉ đó không?”
“Đúng rồi, chính là Omega đó.”
“Sao cô ta vẫn chưa bị đuổi học chứ?”
Lâm Chỉ: “...”
Đoàn người chầm chậm tiến về phía trước, xung quanh không có lấy một cái cây, đầu không có bóng râm che, mọi người như một hàng thịt xông khói, bị nướng sôi sục dưới cái nắng gay gắt.
Lâm Chỉ ló đầu lên nhìn về phía trước, cuối cùng hiểu ra tại sao việc vào cổng lại chậm đến vậy.
Ngay tại cổng lớn đang mở một nửa, dưới bảng hiệu vàng của Học viện Cơ Giáp Đế Quốc, ở tầm ngang hông như một vạch đích, có một tia laser màu đỏ chắn ngang.
Trước luồng sáng đỏ đó là một cỗ máy to đùng.
Nó cao khoảng ba bốn mét, hình người, được bọc giáp kim loại màu bạc phản chiếu ánh nắng, chói lóa đến mức không thể mở mắt.
Lâm Chỉ nhìn kỹ, nhận thấy với cấu trúc và vị trí các khớp của nó, bên trong chắc chắn không thể chứa người.
Đây không phải người mặc cơ giáp, mà là một robot khổng lồ thật sự.
Nó chặn mọi người lại, miệng liên tục thốt ra những lời khiêu khích.
“Tôi thấy các cậu cả kỳ nghỉ chẳng làm gì, ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, đúng không? Cúi xuống mà nhìn bụng mình xem, đó có phải là vũ khí các cậu sẽ dùng để giành vinh quang cho Cơ Giáp Đế Quốc và Liên Minh Tinh Tế không?”
Trước cánh cửa đóng một nửa, chất đống như một ngọn núi là một đống trang thiết bị. Một nam sinh đang ngồi bệt dưới đất, loay hoay xỏ đôi ủng kim loại vào chân.
Đôi ủng không nhỏ chút nào, lớn hơn chân cậu một vòng đáng kể.
Việc mang đôi ủng này không hề dễ dàng, cậu chật vật mãi, cuối cùng cũng khóa chặt nó vào mắt cá chân và bắp chân, đứng lên như đang đi cà kheo.
Lâm Chỉ nghĩ thầm, bộ giáp này lạc hậu hơn rất nhiều so với cánh tay máy trên tàu hỏa, thứ đó còn có thể tự động tháo ra.
Robot vẫn tiếp tục mỉa mai, nhưng kiên nhẫn đợi cậu nam sinh đứng lên mới bước tới một bước.
“Cậu chọn đôi ủng? Được thôi, chết nhanh hơn đấy. Lại đây.”
Nam sinh không trả lời.
Cậu nhìn chằm chằm vào robot, tinh thần tập trung cao độ, nhắm đúng khoảng trống bên trái của nó, rồi bất ngờ bật nhảy.
Đôi ủng dường như có hệ thống trợ lực, giúp cậu nhảy lên một độ cao phi thường, hướng thẳng vào vạch laser đỏ từ góc khó nhất.
Cậu hành động nhanh, nhưng robot còn nhanh hơn.
Nó bước sang trái một bước, vung tay lên như đập ruồi, quất mạnh một cái, đánh bật cậu nam sinh đang nhảy lên.
Nam sinh bay xa hơn chục mét mới đáp xuống đất, lăn lộn mấy vòng trong vẻ lúng túng.
Cậu đã nhảy một lần, nhưng lại càng xa vạch đỏ hơn.
Robot quay cái đầu kim loại của nó, dường như đánh giá tình trạng của nam sinh, rồi tặc lưỡi.
“Vết thương nhỏ thế này không cần vào buồng trị liệu đâu. Giờ thì đến thẳng phòng tập của học viện báo danh, làm một nghìn lần nhảy ếch, không xong thì không được ăn, không được về ký túc xá nghỉ. Người tiếp theo.”
Nam sinh lặng lẽ nhặt túi lên, đi qua tia laser đỏ vào cổng với vẻ mặt ủ rũ.
Người tiếp theo run rẩy tiến lên, chọn lọc cẩn thận trong đống trang bị, hết nhặt lên lại đặt xuống.
Robot đứng chờ trước vạch đỏ, không ngừng cà khịa.
“Cậu xong chưa đấy? Tôi nói cho cậu biết, chọn cái gì cũng thế thôi. Cho dù cậu gian lận, mặc bộ giáp chiến đấu bộ binh đầy đủ, cậu cũng không vượt qua được.”
Lâm Chỉ nghe thấy mọi người phía trước xì xầm bàn tán, nghe một lúc thì hiểu ra.
Con robot này tên là Lão Phi, là robot AI của học viện, được dùng để huấn luyện mọi người. Đầu mỗi kỳ học, nó lại đứng chắn ở cổng trường.
Đống thiết bị ở cổng là các bộ phận của giáp chiến đấu bộ binh dạng lắp ráp. Trừ sinh viên năm nhất, mỗi học viên đều phải chọn một món từ đống đó, trang bị xong rồi chiến đấu với Lão Phi.
Chỉ có một mục tiêu duy nhất: dưới mắt Lão Phi mà vượt qua vạch đỏ, qua được là coi như vào cổng trường thành công, không phải chịu phạt.
Phía sau Lâm Chỉ có vài người đang nói chuyện.
“Cả kỳ nghỉ không gặp, Lão Phi vẫn cà khịa như thường.”
“Con máy này hồi học kỳ trước không cho mình qua vạch đỏ, phạt mình ba trăm lần chống đẩy.”
“Mấy cậu thấy không, thế này chắc là gây tổn thương tinh thần cho học viên đấy nhỉ? Hay mình viết thư tố cáo nó lên Ủy ban Quân sự Liên minh đi?”
“Ủy ban Quân sự không quản cái này đâu, hay mình gửi thư cho Bộ Giáo dục?”
“Tố nó để quăng vô bãi rác, bọn mình khỏi phải chống đẩy nữa.”
Người đứng trước Lâm Chỉ là một nam sinh cao ráo, hai chân dài, đeo ba lô to, đầu đội mũ hoodie, tay nhét vào túi quần đầy thư thái.
Cậu bất chợt quay đầu lại, chậm rãi nói: “Cà khịa không lại thì tố cáo, cứ cái gì cũng tố cáo, dựa vào danh nghĩa lớn lao để che đậy, chẳng phải là đang lạm dụng ý đồ xấu xa của mình à?”
Mấy người phía sau lập tức trừng mắt nhìn cậu.
Chàng trai đội mũ hoodie nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực, cong thành một đường mỉm cười, “Muốn đánh nhau không? Đến đây.”
Lâm Chỉ nghĩ thầm: Họ tốt nhất nên đánh nhau đi, nếu đánh loạn lên thì có khi mình lại vào lọt được.
Nhưng cô thất vọng vì ngay lúc căng thẳng, có người hạ giọng nói: “Đó là Biên Già?”
“Có vẻ thế. Nghe bảo cậu ta chuyển trường tới Học viện Cơ Giáp Đế Quốc rồi.”
Mọi người im lặng, né tránh ánh mắt của Biên Già, ngoan ngoãn tiếp tục xếp hàng.
Ra là nam sinh này tên Biên Già, không rõ là người thế nào mà chỉ cái tên thôi cũng khiến người khác khiếp sợ.
Đoàn người chầm chậm tiến lên, đa phần những người đến cổng đều bị Lão Phi phạt nhảy ếch, chống đẩy.
Lâm Chỉ lẳng lặng ôm bụng xếp hàng.
Đừng nói bây giờ đang đói, dù có no say thì Lâm Chỉ cũng chẳng thể mặc nổi bộ giáp chiến đấu bộ binh kia, không tài nào đánh lại được.
Thiên đường ăn uống miễn phí gần ngay trước mắt, chỉ cách Lâm Chỉ một con robot Lão Phi có nắm đấm to hơn cả đầu cô, và hàng trăm cái nhảy ếch, chống đẩy đòi mạng.
Với thân hình hiện tại, có lẽ đến sáng mai Lâm Chỉ mới chống đẩy xong.
Cuối cùng, Lâm Chỉ cũng tới được cổng học viện.