Lý Tĩnh gật đầu, tiếp tục nói thay Quan Liên Liên: "Đúng vậy, trên mặt tôi cũng bắt đầu nổi mấy vết loét, đầu tiên chỉ ở quanh miệng, sau đó lan ra má. Ban đầu chúng tôi còn tưởng đó là bệnh truyền nhiễm, nhưng căn bệnh kỳ lạ này chưa từng xuất hiện bao giờ... Cô bạn cùng phòng còn lại vì sợ bị lây bệnh nên đã về nhà, nhà cô ấy ở Hải Châu."
“Tôi với Liên Liên muốn Lan Hinh chuyển ra ngoài ở tạm để tránh bị lây bệnh, nhưng vì nhà của Lan Hinh ở xa nên chúng tôi đã xin phép thầy cố vấn để cô ấy chuyển sang phòng khác. Thầy không đồng ý, bảo rằng bệnh của hai chúng tôi chỉ là trùng hợp mà thôi. Kết quả là Lan Hinh cũng bị lây.”
Lý Tĩnh thở dài, bất lực nói: “Sau khi chuyện này xảy ra, ba chúng tôi ngoài việc phải đi học thì cố gắng không ra ngoài, còn tự an ủi nhau rằng, căn bệnh này đến đột ngột thì biết đâu cũng sẽ tự khỏi. Dù có xấu xí thật, nhưng không đau, không ngứa, cứ nghĩ là chịu đựng thêm một thời gian nữa cũng không sao. Nhưng chúng tôi đã quá ngây thơ...”
….
Tối thứ sáu tuần trước, Phương Lan Hinh cùng hai người bạn đeo khẩu trang và đội mũ, chuẩn bị đi học buổi cuối trong tuần.
Quan Liên Liên mở tủ quần áo, do dự nói: “Các cậu nghĩ mình có nên mặc thêm áo khoác không? Mấy hôm nay, buổi tối hơi lạnh đấy.”
Phương Lan Hinh đang đeo khẩu trang nên giọng nói hơi nghèn nghẹn: “Nhiệt độ cao nhất hôm nay là 31 độ, gió buổi tối cũng nóng, chắc là không cần đâu.”
“Mình cũng thấy lạnh,” Lý Tĩnh chọc tay vào cánh tay mình, “Đặc biệt là tối qua, lạnh quá nên nửa đêm mình tỉnh cả ngủ.”
Phương Lan Hinh ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Tối qua chúng ta bật điều hòa 27 độ, bình thường đều để nhiệt độ đó mà?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT