Lý Tĩnh gật đầu, tiếp tục nói thay Quan Liên Liên: "Đúng vậy, trên mặt tôi cũng bắt đầu nổi mấy vết loét, đầu tiên chỉ ở quanh miệng, sau đó lan ra má. Ban đầu chúng tôi còn tưởng đó là bệnh truyền nhiễm, nhưng căn bệnh kỳ lạ này chưa từng xuất hiện bao giờ... Cô bạn cùng phòng còn lại vì sợ bị lây bệnh nên đã về nhà, nhà cô ấy ở Hải Châu."

“Tôi với Liên Liên muốn Lan Hinh chuyển ra ngoài ở tạm để tránh bị lây bệnh, nhưng vì nhà của Lan Hinh ở xa nên chúng tôi đã xin phép thầy cố vấn để cô ấy chuyển sang phòng khác. Thầy không đồng ý, bảo rằng bệnh của hai chúng tôi chỉ là trùng hợp mà thôi. Kết quả là Lan Hinh cũng bị lây.”

Lý Tĩnh thở dài, bất lực nói: “Sau khi chuyện này xảy ra, ba chúng tôi ngoài việc phải đi học thì cố gắng không ra ngoài, còn tự an ủi nhau rằng, căn bệnh này đến đột ngột thì biết đâu cũng sẽ tự khỏi. Dù có xấu xí thật, nhưng không đau, không ngứa, cứ nghĩ là chịu đựng thêm một thời gian nữa cũng không sao. Nhưng chúng tôi đã quá ngây thơ...”

….

Tối thứ sáu tuần trước, Phương Lan Hinh cùng hai người bạn đeo khẩu trang và đội mũ, chuẩn bị đi học buổi cuối trong tuần.

Quan Liên Liên mở tủ quần áo, do dự nói: “Các cậu nghĩ mình có nên mặc thêm áo khoác không? Mấy hôm nay, buổi tối hơi lạnh đấy.”

Phương Lan Hinh đang đeo khẩu trang nên giọng nói hơi nghèn nghẹn: “Nhiệt độ cao nhất hôm nay là 31 độ, gió buổi tối cũng nóng, chắc là không cần đâu.”

“Mình cũng thấy lạnh,” Lý Tĩnh chọc tay vào cánh tay mình, “Đặc biệt là tối qua, lạnh quá nên nửa đêm mình tỉnh cả ngủ.”

Phương Lan Hinh ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Tối qua chúng ta bật điều hòa 27 độ, bình thường đều để nhiệt độ đó mà?”

Lý Tĩnh lắc đầu: “Không biết nữa, thôi kệ đi, nhanh lên, muộn giờ rồi.”

Quan Liên Liên suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định không lấy áo khoác.

Phương Lan Hinh ngồi sau xe điện của Lý Tĩnh, gió đêm thổi qua, bỗng nhiên cô ấy cảm thấy nổi hết cả da gà. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Kỳ lạ thật, chẳng lẽ cô ấy cũng cảm thấy lạnh sao?

Buổi tối thứ sáu, cả ba đều đăng ký cùng một lớp tự chọn, không khí học thoải mái, có phần buồn tẻ. Như tối nay, học được nửa buổi, thầy giáo đã bật phim cho cả lớp xem. Quan Liên Liên buồn ngủ ríu cả mắt, ngáp ngắn ngáp dài rồi đi ra nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở giảng đường vừa cũ vừa bẩn. Quan Liên Liên nín thở, đi vệ sinh thật nhanh rồi ra rửa tay. Theo thói quen, cô ấy đứng trước gương chỉnh lại mái tóc. Cô ấy vén tóc mái lên, vừa chỉnh lại cổ áo vừa khẽ ngân nga một bài hát K-pop, đột nhiên, giọng hát tắt ngúm. Quan Liên Liên ngây người nhìn vào trong gương.

Cô ấy từ từ vén hẳn tóc mái lên, rồi tháo khẩu trang.

Quên cả mùi hôi của nhà vệ sinh, Quan Liên Liên hít một hơi thật sâu, mắt mở to đầy kinh ngạc và sung sướng…

Người trong gương có khuôn mặt sạch sẽ, không còn vết lở loét nào cả!

Mặt của cô ấy đã khỏi! Cô ấy khỏi bệnh rồi!

Quan Liên Liên mừng không tả nổi, nhét khẩu trang vào túi, nhảy chân sáo chạy về lớp học, háo hức muốn báo tin vui cho hai người bạn của mình: Nếu mặt cô ấy đã lành thì chắc chắn mặt bọn họ cũng sẽ khỏi!

Niềm sung sướng làm lu mờ đầu óc của Quan Liên Liên, cô ấy quên mất rằng mặc dù việc khuôn mặt đã hồi phục là chuyện tốt, nhưng tốc độ khỏi bệnh nhanh đến mức này thì có gì đó thật kỳ lạ.

Lớp học đã tắt đèn, bên trong tối om, trùng hợp là bộ phim đang chiếu cũng vào cảnh đêm. Không gian rộng lớn chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu lờ mờ lên khuôn mặt của những người đang xem phim.

Quan Liên Liên lẻn vào từ cửa sau, lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế cuối, vỗ nhẹ vai hai người bạn. ( truyện trên app T Y T )

Lý Tĩnh quay lại, nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy thì giật mình, cau mày hỏi: “Cậu tháo khẩu trang ra làm gì?”

“Mặt mình khỏi rồi! Không cần đeo khẩu trang nữa!” Quan Liên Liên quay đầu sang hai bên, vui vẻ nói: “Các cậu nhìn đi...”

Ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cô ấy càng làm những vết lở loét trở nên gồ ghề, ghê rợn hơn. Lý Tĩnh và Phương Lan Hinh nhìn đến rùng mình, nổi hết cả da gà. Phương Lan Hinh khó xử nói: “Đùa với bọn mình thì được, nhưng cậu làm thế này sẽ khiến người khác sợ đấy, đeo khẩu trang vào đi.”

“Hả?” Quan Liên Liên ngạc nhiên trước phản ứng của hai người bạn, cô ấy mượn gương của Phương Lan Hinh để soi. Vừa nhìn vào gương, cô ấy đã hít một hơi thật sâu: “Sao lại thế này? Rõ ràng lúc nãy... mặt mình đã khỏi rồi mà...”

“Cậu nhìn ở đâu?” Lý Tĩnh cười khẩy, “Trong mơ à?”

Quan Liên Liên khẽ chạm tay vào mặt, những vết lở loét sần sùi vẫn còn đó, nhưng rõ ràng khi cô ấy soi gương trong nhà vệ sinh, da mặt cô ấy rất mịn màng mà…

Chuyện... chuyện gì đang xảy ra...

Quan Liên Liên cắn môi, bỗng dưng cảm thấy kỳ quái, nhưng tính cô ấy vốn vô tư, lắc đầu vài cái rồi bỏ qua chuyện này. Lý Tĩnh và Phương Lan Hinh cũng đã quen với sự ngốc nghếch của cô ấy nên không để tâm lắm.

Cho đến tối hôm sau, Lý Tĩnh lại một lần nữa bị lạnh đến tỉnh giấc. Cô ấy rúc vào tấm chăn dày mới thay, với tay lấy điện thoại dưới gối, vừa đúng 12 giờ đêm.

Lạnh quá... đắp bao nhiêu cũng không thấy ấm...

Lý Tĩnh định ngồi dậy để chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn hoặc giảm tốc độ gió. Nhưng khi trở mình trong chăn, cô ấy bất ngờ nhìn thấy một tia ánh sáng màu cam nhạt hắt lên rèm cửa màu xanh đậm.

Còn ai chưa ngủ sao?

Trước đây, cả ba người trong phòng đều hay thức khuya, chuyện thức đến ba bốn giờ sáng là bình thường. Nhưng kể từ khi những vết lở loét xuất hiện trên mặt, họ đều dễ mệt mỏi, buồn ngủ sớm và gần đây đều đi ngủ trước 11 giờ. Phương Lan Hinh còn đùa rằng đây đúng là “trong cái rủi có cái may," ít nhất là hôm nào cũng đi ngủ đúng giờ.

Vậy nên là, bây giờ còn ai chưa đi ngủ?

Lý Tĩnh rón rén ngồi dậy, chính cô ấy cũng không hiểu tại sao mình lại phải nhẹ nhàng như thế. Cô ấy khẽ kéo rèm che ra, thấy ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ trên bàn đối diện hắt lên. Quan Liên Liên đang ngồi ở đó trong bộ đồ ngủ, không nói một lời.

Trước mặt cô ấy là một chiếc gương trang điểm dựng đứng, thỉnh thoảng, Quan Liên Liên lại nghiêng đầu, như thể đang chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của mình trong gương.

Cô ấy đang làm gì vậy, nửa đêm không ngủ mà ngồi soi gương sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play