Đại học Truyền thông Hải Châu, Văn phòng cố vấn.
Vào buổi sáng thứ hai, không khí trong văn phòng trở nên âm u hơn do sự mệt mỏi và bực bội của mọi người sau cuối tuần. Trong văn phòng rộng lớn, ngoài tiếng gõ bàn phím và lật giấy, tiếng nói chuyện thì thầm thỉnh thoảng vang lên.
“Em đã nói hết rồi mà! Cậu ấy rất bất thường!”
Giọng nữ chói tai bất ngờ vang lên khiến mọi người đang chăm chỉ làm việc chợt giật mình, bọn họ ngơ ngác nhìn về phía góc văn phòng - nơi phát ra âm thanh.
"Em nói nhỏ thôi, không thấy các thầy cô khác đang làm việc à?"
Cố vấn Uông mới chuyển đến vào học kỳ này, không thân thiết với các giáo viên khác lắm. Thấy nữ sinh trước mặt kích động như vậy, cô ấy nhanh chóng nhíu mày để cảnh cáo, không muốn làm phiền đến những người khác.
Trần Nhàn siết chặt nắm đấm, dần dần bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: "Cô Uông à, dù cô có đồng ý hay không thì em cũng không thể ở lại ký túc xá đó nữa. Nếu cô không đổi phòng cho em thì em sẽ dọn ra ngoài."
Nghe vậy, cố vấn Uông càng nhíu mày sâu hơn: "Không phải là cô không đồng ý mà là do hai ngày trước, bên ngoài trường học của chúng ta mới có một sinh viên xảy ra chuyện, vậy nên, hiện giờ lãnh đạo nhà trường giám sát rất chặt chẽ về phương diện này, chưa chắc đã đồng ý cho em..."
Trần Nhàn sốt sắng ngắt lời cô ấy: "Vậy cô bảo em phải làm sao?"
"Làm sao là làm sao? Các em có mâu thuẫn lớn đến mức không thể hòa giải sao?" Cố vấn Uông giơ tay lên, vẻ mặt khó xử, "Em chỉ nói rằng ở cùng một chỗ với bạn ấy thì rất xui xẻo, gì mà ngã cầu thang, làm vỡ cốc, bị giáo viên điểm danh trên lớp... Đó mà là lý do sao? Trần Nhàn à, em đã lớn rồi, hãy tự nhìn lại bản thân mình trước đi, được không?"
"Em chưa bao giờ xui xẻo như vậy!" Trần Nhàn càng nói càng kích động, âm thanh lại vô tình to hơn một chút, "Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, em đều cảm thấy cả người không thoải mái! Em luôn cảm thấy ký túc xá rất ngột ngạt, ở trong đó, em rất khó chịu, cậu ấy..."
“Cốc cốc.”
Trần Nhàn còn chưa dứt lời, tiếng gõ cửa đã vang lên ở cửa sau của văn phòng.
Bàn làm việc của cố vấn Uông ở ngay cạnh cửa sau, nhưng bình thường, sinh viên đều đi vào từ cửa trước đang mở, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người gõ cửa sau. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
"Mời vào?" Cô ấy thử thăm dò bằng một câu, nhưng chợt nhớ ra rằng cửa sau đang khóa, cô ấy liền với tay mở khóa, thuận tiện kéo cửa ra.
Người đến là một nữ sinh, mái tóc dài đen nhánh buộc đuôi ngựa phía sau đầu, khuôn mặt trắng nõn và thanh tú, cô trang điểm nhẹ nhàng, phấn má hồng và màu son môi rất hợp, cộng thêm nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, trông cô giống như một cô gái trẻ tràn đầy sức sống, cho dù là ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy dễ mến.
Thấy cửa mở ra, cô liếc nhìn Trần Nhàn đang đứng bên cạnh đầu tiên, sau khi nhận lại một cái lườm nguýt, cô không hề để ý mà quay sang nhìn Cố vấn Uông đang ngồi đó, giọng điệu hào hứng:
“Chào cô Uông ạ, cô gọi em tới có chuyện gì không ạ?”
Cố vấn Uông nhìn thấy nụ cười của cô, vẻ mặt cáu kỉnh vì bị Trần Nhàn làm phiền cũng vô thức dịu lại: “Bạn học Chúc, em vào đây đã.”
Chúc Vấn Thiện bước vào phòng, còn không quên đóng cửa lại.
“Ừm, cô gọi em đến đây chủ yếu là vì…” Cố vấn Uông nhìn nụ cười của cô, không biết phải nói thế nào, sau khi suy nghĩ một lúc vẫn không tìm được từ ngữ để diễn tả, cô ấy đành tiếp tục câu chuyện của Trần Nhàn: “Là vì Trần Nhàn nói em… Tà ma?”
Đúng là một lý do kỳ lạ.
Dứt lời, cố vấn Uông tự cảm thấy lúng túng, cầm cốc nước trên bàn lên uống vài ngụm, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của Chúc Vấn Thiện.
Chúc Vấn Thiện nhướng mày, trong đôi mắt đen láy lộ vẻ ngạc nhiên: “Ồ? Cậu ấy nói thế nào ạ?”
Cố vấn Uông: “Trần Nhàn nói em khiến em ấy gặp xui xẻo.”
Khóe miệng của Chúc Vấn Thiện khẽ cong lên, như thể không nhịn được cười vì lời nói vô lý của giáo viên: “Em lợi hại đến vậy sao?”
Trần Nhàn cau mày đầy khó chịu: “Cậu giả vờ làm gì?”
Cố vấn Uông: “Em nói nhỏ thôi!”
Trần Nhàn lắc đầu: “Em mặc kệ, em muốn dọn đi!”
Chúc Vấn Thiện còn tưởng rằng muốn cô chuyển đi chứ. Người khác muốn dọn thì cứ dọn đi thôi! Vây nên, cô hào phóng nói: “Việc cậu muốn dọn đi cần phải có sự đồng ý của tôi sao? Vậy thì tôi đồng ý.”
Trần Nhàn: …
Đúng rồi, tại sao việc này lại cần đến sự đồng ý của cậu ấy chứ?
Trần Nhàn cố gắng kiềm chế sự bất mãn, nhìn sang cố vấn Uông: “Cô gọi cậu ấy đến đây làm gì?”
Suy nghĩ của cố vấn Uông rất đơn giản: “Chẳng phải vì bạn học Chúc nên em mới muốn dọn ra ngoài sao? Cô gọi em ấy đến đây, hai người các em có vấn đề gì thì bây giờ nói cho rõ ràng, không tốt hơn sao?”
“Em đã giải thích… Thôi.” Trần Nhàn cũng không biết phải nói gì nữa, “Em đã nói hết với cô rồi mà! Em ở chung một chỗ với cậu ấy sẽ gặp xui xẻo, sẽ cảm thấy rất khó chịu! Chuyện này còn có thể giải quyết thế nào nữa? Cách duy nhất là tránh xa cậu ấy!”
Cố vấn Uông không thể tin vào cái cớ này, nghĩ rằng Trần Nhàn không muốn nói ra sự thật nên quay sang hỏi Chúc Vấn Thiện: “Bạn học Chúc, em nói thật cho cô biết, giữa hai em có mâu thuẫn gì không?”
Chúc Vấn Thiện liếc nhìn Trần Nhàn đang tức giận đến mức dậm chân, giọng nói vô tội: “Em không biết nữa cô ơi, cậu ấy nói em khiến cậu ấy gặp xui xẻo, nhưng em chỉ là một người bình thường, làm gì có năng lực thần bí như vậy? Em thực sự không biết tại sao Trần Nhàn lại nói về em như thế…”
Cố vấn Uông thấy cô nhăn mặt nhăn mày, dáng vẻ thực sự ấm ức, so với Trần Nhàn đang nổi giận đùng đùng ở bên cạnh, cán cân trong lòng đã sớm nghiêng về Chúc Vấn Thiện.
Cô ấy nhìn sang Trần Nhàn, kiên nhẫn đã sắp cạn hết.
“Có phải bởi vì em có ác cảm với Chúc Vấn Thiện nên cố tình bịa ra mấy chuyện linh tinh này không? Gì mà xui xẻo hay không xui xẻo, nếu những tin đồn này truyền ra ngoài, chưa nói đến việc người khác nhìn em ấy thế nào, em nghĩ liệu có ai tin vào những chuyện hoang đường này không? Bây giờ đã là năm 2023 rồi, Trần Nhàn!”
Trần Nhàn nghe xong câu này, sự chột dạ thoáng qua trong mắt rồi biến mất, cô ấy trợn mắt lên, mạnh miệng nói: “Em không có! Cậu ấy vốn dĩ là…”
“Cho dù có bịa lý do thì cũng phải bịa cho hợp lý một chút.” Cố vấn Uông bày ra vẻ nghiêm nghị, ngắt lời cô ấy: “Nếu cô cứ chấp nhận mọi lý do vô lý như vậy, sau này ai cũng dùng những cái cớ tương tự để đòi chuyển phòng thì cô phải làm sao? Nếu em không chịu nói thật với cô thì về đi.”
“Em… Hừ!”
Trần Nhàn tức giận hừ mạnh một tiếng, lườm Chúc Vấn Thiện một cái, thấy cô vẫn mỉm cười thì càng thêm bực mình, cô ấy kéo mạnh cửa sau, giận dữ dậm chân bỏ đi.
Chúc Vấn Thiện liếc mắt nhìn theo bóng dáng của cô ấy, sau đó bối rối nhìn về phía cố vấn Uông: “Cô ơi, còn em thì…?”
Cố vấn Uông cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến Chúc Vấn Thiện, chủ yếu là vì Trần Nhàn cứ đòi chuyển phòng, cô ấy không còn cách nào khác mới phải gọi Chúc Vấn Thiện đến đây, hiện giờ mới gọi cô tới chưa được bao lâu lại bảo cô quay về, đi từ ký túc xá đến đây mất hơn mười phút mà cô cũng không than phiền gì, còn lễ phép chào tạm biệt với giáo viên.
“Thôi, em quay về đi.” Cố vấn Uông cảm thấy trong lòng hơi áy náy, cô ấy vẫy tay chào Chúc Vấn Thiện: “Nếu Trần Nhàn làm khó dễ em vì chuyện này thì cứ nói với cô.”
Chúc Vấn Thiện cảm động, mỉm cười với cô giáo: “Cô ơi, cô tốt quá~”
Cố vấn Uông cảm thấy cô bé này thật là lễ phép!
Văn phòng của cố vấn Uông nằm ngay cạnh cầu thang, Chúc Vấn Thiện vừa ra khỏi cửa sau, quay đầu đã nhìn thấy Trần Nhàn đang đứng đợi mình ở đó, cô ấy khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Chúc Vấn Thiện, trong mắt chứa đầy oán hận.
Chúc Vấn Thiện không né tránh ánh nhìn của cô ấy, từng bước tiến lại gần, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười như trước, nhưng đôi mắt vốn cong cong như trăng lưỡi liềm đã dần dần mất đi ý cười.
Vốn dĩ Trần Nhàn định hung dữ trừng mắt với cô, nhưng khi cô lại gần, đôi mắt đen như mực kia dần chiếm hết tầm nhìn của cô ấy, tiếp đó sắp sửa xâm chiếm cả bộ não của cô ấy, Trần Nhàn nhìn đến mê mẩn, suýt nữa quên cả hít thở, vội vàng di dời ánh mắt, trong lòng thầm chửi tục một câu.
Con khốn kia đeo loại kính áp tròng gì thế? Thật kinh khủng, nhìn như ma nữ vậy...
Chúc Vấn Thiện chỉ đi ngang qua cô ấy, liếc nhìn khuôn mặt Trần Nhàn đang quay đi, cô không dừng lại mà tiếp tục đi xuống cầu thang, mới đi được hai bước đã bị gọi lại.
“Này! Đồ sao chổi!” Giọng nói đầy thù địch vang lên từ sau lưng, “Hai ngày nữa tôi sẽ chuyển đi, cậu đừng có mà mách lẻo với cô giáo.”
Trần Nhàn rất ít khi quay về ký túc xá, cô ấy và bạn trai đã bắt đầu hẹn hò từ hồi cấp ba, mặc dù không học cùng một trường đại học, nhưng may là hai trường lại gần nhau, vì vậy, Trần Nhàn đã thuê nhà bên ngoài để sống chung với bạn trai, bình thường ở ký túc xá chỉ có một mình Chúc Vấn Thiện.
Ban đầu có bốn người, nhưng hai người khác đã chuyển đi từ năm nhất.
Theo lý mà nói thì Trần Nhàn có chuyển phòng hay không cũng không khác nhau lắm, nhưng hôm nay, cô ấy đột nhiên phát điên như thế...
Chúc Vấn Thiện quay lại nhìn cô ấy, người bạn cùng phòng chưa hề nói chuyện với cô được mấy câu đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy chán ghét.
Nụ cười trên khóe miệng của Chúc Vấn Thiện càng rạng rỡ hơn, rộng lượng nói: “Nếu cậu muốn dọn đi, tôi có thể giúp cậu, coi như là… sự đền đáp cho ba năm qua cậu hầu như không ở trong phòng làm phiền tôi.”
Trần Nhàn ngẩn ra, không hiểu cô đang nói gì: “Cậu nói gì cơ?”
Nhưng Chúc Vấn Thiện không giải thích thêm, đột nhiên xoay người bước lên cầu thang, lại đi về phía văn phòng của cố vấn Uông.
“Này, Chúc Vấn Thiện!”
Cô muốn làm gì thế?
Trần Nhàn ngơ ngác, thấy cô định quay lại văn phòng của giáo viên thì vô thức muốn đi theo, nhưng chưa kịp đi được hai bước, đầu gối bên trái đột nhiên trở nên mềm nhũn, chân phải vừa đặt xuống đã mất đi lực chống đỡ, cả người không kiểm soát được mà ngã nhào xuống, khi đầu óc cô ấy trống rỗng, dường như có thứ gì đó đẩy nhẹ cánh tay phải của cô ấy một cái.
Cảm giác đó rất lạnh lẽo, nhưng không lạnh như băng đá.
Nó u ám một cách kỳ lạ, tựa như hơi thở của một con rắn lục khi nó thè lưỡi.
Là thứ gì vậy?
Trần Nhàn không có cách nào để tỉnh táo, đột nhiên mở to mắt, rõ ràng nhìn thấy thế giới trước mắt bắt đầu nghiêng ngả, cô ấy chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị rút hết sức lực, cảm giác mất trọng lực ập đến bất ngờ nhưng cô ấy không thể kiểm soát được.
“Aaaa!”
Tiếng hét chói tai vang lên khắp hành lang, không ít sinh viên quay đầu nhìn về phía cầu thang, nhưng Chúc Vấn Thiện không quay đầu lại, bước chân của cô cũng không hề dừng lại, chỉ là trước khi mở cánh cửa sau của văn phòng ra, một nụ cười ẩn giấu thoáng qua trên môi.