Lý Tĩnh có hơi khó xử, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô ấy cảm thấy Quan Liên Liên đang ở bên dưới cũng tốt, bảo cô ấy giúp mình chỉnh lại điều hòa, đỡ phải trèo xuống giường một chuyến.
Ngay khi Lý Tĩnh định mở miệng gọi, cô ấy nheo mắt một cái, bất ngờ nhận ra từ góc nhìn của mình, gò má của Quan Liên Liên trông vô cùng sạch sẽ, chẳng có dấu vết gì của sự lở loét. Lý Tĩnh thấy rất khó hiểu, ánh mắt lại nhìn về phía chiếc gương trước mặt Quan Liên Liên, khuôn mặt của người trong gương cũng hoàn toàn bình thường.
Lý Tĩnh sững người, hai chữ "Liên Liên" bị nghẹn trong cổ họng, thậm chí, cô ấy còn nghi ngờ liệu mình có đang nằm mơ hay không. Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, cô ấy chợt nhớ lại rằng tối qua, trong giờ học, Quan Liên Liên cũng đã nói rằng mặt cô ấy đã khỏi. Chẳng lẽ đây chính là "ngày nghĩ gì, đêm mơ đó" sao?
Không biết có phải là do cái chăn bị tụt khỏi vai hay không mà Lý Tĩnh bỗng cảm nhận được một cơn lạnh buốt đến thấu xương.
Cô ấy đưa tay phải chạm vào mu bàn tay trái, định véo mạnh một cái xem có đau không, nhưng bỗng thấy trong gương, Quan Liên Liên đang chăm chú soi gương lại đột nhiên bất động, đôi đồng tử không phản chiếu chút ánh sáng nào liếc sang bên trái rồi nhìn thẳng vào mắt của Lý Tĩnh qua chiếc gương.
Đó là ánh mắt mà cô ấy chưa từng nhìn thấy ở Quan Liên Liên trước đây.
Một cảm giác rợn người đánh thẳng vào thần kinh của cô ấy, giống như... bị một thứ gì đó mà cô ấy không dám nghĩ tới, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lý Tĩnh giống như nghẹt thở, mu bàn tay bị siết chặt, cơn đau từ da thịt truyền đến não bộ, nói cho cô ấy biết đây không phải là mơ.
Không thể nào, không thể có chuyện đó... Đây rõ ràng là Quan Liên Liên mà, chắc chắn là cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều thôi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT