"Chắc khoảng hai ngày nữa," Lâm Tri Duật chậm rãi trả lời câu hỏi của cô ấy, sau đó chuyển tầm mắt nhìn về phía Hồ Thù Dư, giọng điệu nghiêm túc hơn một chút, "Thù Dư, làm phiền cô chăm sóc tốt cho Vấn Thiện, đừng để xảy ra chuyện gì."
"Yên tâm đi," Hồ Thù Dư vươn vai đứng dậy, "Chỉ cần em ấy ngoan ngoãn nghe lời thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Lâm Tri Duật không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía Chúc Vấn Thiện đang đứng lặng yên ở bên cạnh.
Chúc Vấn Thiện quay khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười về phía ông ấy, trông như thể đang đáp lại.
“Cũng đến giờ rồi, tôi đưa cô ấy qua bên đại học Hải Công để xem lời đồn kia có đúng không," Hồ Thù Dư bước lại gần, vỗ nhẹ lên vai cô, "Đi thôi."
Vậy là bắt đầu làm việc rồi sao? Không có thủ tục nhận việc gì cả… làm thêm đúng là tùy tiện thật.
Chúc Vấn Thiện: "Dạ."
Cô đi theo phía sau, đang định đóng cửa thì lại nghe thấy Lâm Tri Duật gọi tên mình. Chúc Vấn Thiện quay lại, thấy nụ cười trên gương mặt ông ấy dần tắt đi, và cả sự lo lắng mà vừa rồi ông ấy không bộc lộ trước mặt Hồ Thù Dư: "Cháu…"
Dường như ông ấy muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến miệng lại không thốt ra được, cuối cùng chỉ thở dài: "Cô bé ngoan, đi đường cẩn thận nhé."
Chúc Vấn Thiện giả vờ như không hiểu: "Cháu biết rồi ạ, bộ trưởng."
Năm phút sau, Chúc Vấn Thiện đã ngồi vào ghế phụ của chiếc Bentley đen mà sáng nay suýt đâm vào cô.
Hồ Thù Dư khởi động xe, vừa lái xe vừa hỏi: "Em và bộ trưởng Lâm quen nhau từ trước à?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Chúc Vấn Thiện đáp: "Trước đây từng gặp mặt vài lần ạ."
Hồ Thù Dư cảm thấy việc tìm hiểu đồng nghiệp mới là cần thiết, tính cách của cô ấy khá cởi mở và thẳng thắn, cũng không thích vòng vo: "Em có mắt âm dương là di truyền từ gia đình à?"
Chúc Vấn Thiện nói thật: "Không biết nữa, nhưng anh trai em cũng có thể nhìn thấy ma."
"Ba mẹ em thì sao?"
"Em và anh trai đều là trẻ mồ côi."
Hồ Thù Dư khựng lại, bỗng nhiên cảm hơi thấy hơi ngượng ngùng, không hỏi tiếp câu hỏi kế tiếp. Cô ấy nghĩ, theo như mấy bộ phim truyền hình, lúc này cô ấy có nên nói mấy câu kiểu như “xin lỗi nha, chị không biết em không có ba mẹ” không nhỉ…
Cô ấy còn chưa kịp nghĩ ra câu thoại nào thì đã nghe người bên cạnh nói:
"À, nhưng bây giờ thì anh trai em cũng không cần em nữa."
Hồ Thù Dư: …Ôi trời, tội nghiệp quá!
Ỷ vào việc mình đang đeo kính râm, cô ấy có thể quang minh chính đại nhìn về phía Chúc Vấn Thiện, nhưng lại thấy cô vẫn bình thản nhìn về phía trước, không hề có chút bi thương hay mất mát nào, thậm chí trên môi còn vương một nụ cười nhàn nhạt. Bỗng nhiên, môi cô khẽ động, Hồ Thù Dư chỉ nghe thấy cô dịu dàng nói:
"Chị Thù Dư, khi lái xe thì tốt nhất vẫn nên nhìn đường ạ."
Hồ Thù Dư:...
Cô ấy vội vàng di chuyển tầm mắt.
Hồ Thù Dư cực kỳ tò mò, thật sự rất muốn hỏi tại sao anh trai lại không cần cô nữa, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu gặp mặt, hỏi câu này thì thất lễ quá, vậy thôi cứ học theo phim truyền hình vậy: "Cái đó, xin lỗi nha, làm em nhớ lại chuyện buồn rồi.”
"Không sao," Chúc Vấn Thiện tươi cười đáp, "Chị có hỏi hay không thì sự thật cũng không thể thay đổi. Dù có buồn đến đâu thì cũng là chuyện đã qua rồi, bây giờ em sống một mình cũng rất tốt… Nói mới nhớ, chị Thù Dư, người mà chị nhắc đến ban nãy ấy, Giang Sơ Vận là ai?"
"Ồ, cậu ấy à," Thấy cô đã chủ động chuyển đề tài, Hồ Thù Dư vội vàng tiếp lời, "Cậu ấy cũng là người trong nhóm của chị, nhưng giờ đang công tác ở tỉnh khác, hai ngày nữa sẽ trở về, khi đó em sẽ gặp. Đừng lo, cậu ấy rất dễ gần, chỉ đứng sau chị một bậc."
Chúc Vấn Thiện: "Nhóm của chị có bao nhiêu người?"
Hồ Thù Dư: "Chỉ có chị và cậu ấy thôi."
Thì ra là kiểu "đứng sau" như thế.
"Được rồi," Chúc Vấn Thiện vô tình nắm được thế chủ động trong cuộc trò chuyện, "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu thế?"
Bình thường, Hồ Thù Dư đều dựa vào Giang Sơ Vận để phân tích vụ án, lúc này mới nhớ ra cần giới thiệu sơ qua cho cô biết: "Chúng ta đang đi đến đại học Hải Công, có một nữ sinh báo cảnh sát nói rằng mình gặp ma, mấy vụ linh tinh thế này đều sẽ được chuyển sang bên bộ phận chúng ta xử lý, sau đó chúng ta sẽ tới kiểm tra xem chuyện đó có thật hay không."
Chúc Vấn Thiện: "Vậy tỉ lệ báo án thật là bao nhiêu ạ?"
"Năm ngoái khoảng 11%, mười lần đi thì chín lần không có gì. Năm nay đột ngột tăng lên 36%, nhiều đến mức bộ trưởng Lâm lo lắng đến nỗi tóc rụng mất một xăng-ti-mét. Bất đắc dĩ mới phải tìm người bình thường chưa qua đào tạo chính quy như em tới hỗ trợ… Theo cách nói của các bộ phận khác thì là tìm một cảnh sát hỗ trợ đó, vậy nên em cũng không cần áp lực quá."
"Cảnh sát hỗ trợ" Chúc Vấn Thiện gật đầu: "Thì ra là vậy."
Nửa tiếng sau, hai người đã đến đại học Hải Công, sau khi Hồ Thù Dư xuất trình thẻ cảnh sát cho bảo vệ cổng, cô ấy thuận lợi lái xe vào trong trường, đi thẳng đến tòa nhà ký túc xá nữ số 11.
Chúc Vấn Thiện vừa xuống xe đã nhìn thấy một cô gái khác biệt với mọi người đứng ở trước cửa ký túc xá, mới đầu tháng mười, nhiệt độ ở Hải Châu vẫn gần ba mươi độ, mọi người đều mặc áo ngắn tay, vậy mà cô gái ấy lại mặc áo khoác dày, không chỉ thế, cô ấy còn đeo khẩu trang và đội mũ lông.
Cho dù những người đi qua đều ném một cái nhìn khác thường về phía cô ấy, cô ấy vẫn không quan tâm, cả người khẽ co rúm lại, bất an run rẩy.
Hồ Thù Dư: Có lẽ là cô ấy rồi.
Cô ấy tiến lên chào hỏi: "Chào cô, cô là Phương Lan Hinh đúng không?"
Vốn dĩ Phương Lan Hinh đang cúi đầu, không biết là nhìn đi đâu, nghe thấy có người gọi mình, đôi mắt vô hồn cuối cùng cũng có chút sắc thái. Giọng cô ấy run rẩy, không biết vì lạnh hay là vì lý do nào khác: "Vâng, là tôi… Các chị là…"
Hồ Thù Dư vỗ vai Chúc Vấn Thiện: "Chúng tôi là cảnh sát của Cục công an thành phố Hải Châu, không phải cô đã báo án nói rằng mình gặp ma sao? Vậy nên hai chúng tôi đến đây để tìm hiểu tình hình."
Cảnh sát?
Phương Lan Hinh nhìn Hồ Thù Dư rồi lại nhìn Chúc Vấn Thiện, đôi mắt vừa có chút sắc thái lại một lần nữa trở nên u tối: Hai cô gái này nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy ngang tuổi cô ấy, trên người cũng không mặc cảnh phục, hợp mốt đến mức nhìn vào không khác gì sinh viên trong trường, thật sự là cảnh sát sao?
Đây không phải là lần đầu tiên Hồ Thù Dư ra ngoài làm việc, chỉ cần nhìn phản ứng của Phương Lan Hinh là biết cô ấy đang nghĩ gì, thuần thục rút thẻ cảnh sát ra để chứng minh thân phận.
Phương Lan Hinh nhìn kỹ, đúng thật là…
Cô ấy hơi choáng váng, vô thức quay sang nhìn người bên cạnh, như thể muốn tìm thêm chút bằng chứng để có thể hoàn toàn tin tưởng.
Chúc Vấn Thiện mỉm cười với cô ấy: "Tôi là cảnh sát hỗ trợ, hôm nay mới nhận chức, không có thẻ cảnh sát đâu."
Phương Lan Hinh: …
Thôi kệ! Sao cũng được! Bọn họ muốn làm gì thì làm!
Cô ấy thở dài một hơi, bất đắc dĩ lấy thẻ sinh viên ra, quẹt vào máy quét thẻ bên cạnh cửa ra vào, cánh cổng của ký túc xá mở ra: "Hai vị cảnh sát, cụ thể thế nào thì đi vào phòng tôi rồi hẵng nói."
Phòng của cô ấy ở tầng ba, đi được nửa chừng, Phương Lan Hinh lại quay đầu, ngập ngừng hỏi: "Mặc dù tôi đã báo án, nhưng mà, cảnh sát của nước ta… thật sự có thể bắt ma sao?"