1 giờ 20 phút chiều, Cục công an thành phố Hải Châu.
Chúc Vấn Thiện đứng trước cổng nhìn ngắm một chút, nơi này trông cũng khá bề thế. Có lẽ là vì đã được xây dựng từ lâu, tòa nhà này không phải kiểu nhà chọc trời mà trông giống những tòa nhà thấp thời kỳ Dân quốc, cao nhất chắc chỉ khoảng năm, sáu tầng.
Số tầng không cao nhưng số lượng thì bù lại. Chúc Vấn Thiện liếc mắt nhìn, phát hiện trong số đó có không ít tòa nhà, cô không muốn tốn công tìm nên hỏi thẳng bác bảo vệ ở cổng: “Chú ơi, tòa nhà số 44 ở đâu vậy ạ?”
“Tòa nhà số 44 á?” Vẻ mặt của bác bảo vệ giống như thể cô đang nói đùa: “Cục của chúng tôi chỉ có 12 tòa nhà thôi, một số tòa nhà còn bỏ hoang lâu năm, không dùng đến. Cháu gái à, cháu không đi nhầm chỗ đấy chứ?”
Chúc Vấn Thiện lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, ngẩng đầu hỏi: “Ở thành phố Hải Châu chỉ có duy nhất một Cục Công an thôi đúng không chú?”
Bác bảo vệ bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đúng vậy, nơi này chính là Tổng cục Công an của thành phố Hải Châu, diện tích lớn nhất thành phố đấy... Mà chú nói thật, làm gì có Cục Công an nào có đến 44 tòa nhà hả cháu?”
“Dạ, chú nói đúng.” Chúc Vấn Thiện khẽ cười, “Xin lỗi đã làm phiền chú ạ.”
Cô cảm ơn bác bảo vệ rồi quay người bước đi vài bước, vẻ mặt dần dần trở nên lạnh lùng. Cô bấm gọi số điện thoại đã gửi tin nhắn, đầu dây bên kia chỉ vang lên hai tiếng chuông thì có người nhấc máy. Giọng một người đàn ông trẻ vang lên: “Alo?”
“Chào anh, tôi đang đứng trước Cục công an thành phố Hải Châu,” nếu có ai nhìn thấy Chúc Vấn Thiện vào lúc này, họ sẽ phát hiện giọng nói ngọt ngào, lịch sự của cô hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lạnh nhạt, khó chịu, “Nhưng tôi vừa hỏi bác bảo vệ, ông ấy nói ở đây không có tòa nhà số 44.”
“Hả? Cô là Chúc Vấn Thiện đúng không...” Dường như người bên kia đang kiểm tra lại thông tin, “Cô không nhìn thấy sao? Tin nhắn SMS ấy.”
Chúc Vấn Thiện nhìn lại tin nhắn, giọng đều đều: “Không thấy.”
Đối phương có vẻ hơi ngạc nhiên: “Sao lại thế nhỉ, lạ thật... chẳng lẽ là...”
“Chẳng lẽ đây chính là thái độ mà bộ phận điều tra các sự kiện đặc biệt của thành phố Hải Châu nhờ người đến giúp sao?” Sự kiên nhẫn của Chúc Vấn Thiện vô cùng ít ỏi, chỉ một chút trắc trở cũng đủ để cô lộ ra bản tính thật, “Tôi còn tưởng sẽ lịch sự hơn một chút, chẳng hạn như cử người ra đón tôi ở cổng.”
“A, xin lỗi cô!” Đối phương vội vàng cắt ngang sự bực bội của cô, bối rối đáp, “Cô đợi một lát, tôi sẽ ra ngay!” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Nói xong, đầu dây bên kia vang lên một loạt âm thanh nhốn nháo hỗn loạn, Chúc Vấn Thiện cúp máy, lại mở tin nhắn ra xem.
[Kính gửi cô Chúc Vấn Thiện, xin mời cô đến tòa nhà số 44, Cục công an thành phố Hải Châu vào lúc 1 giờ 30 phút chiều thứ hai để báo cáo. Trân trọng chờ đón sự có mặt của cô. - Bộ phận điều tra các sự kiện đặc biệt thành phố Hải Châu.]
SMS?
Có lẽ là cô đã vô tình làm hỏng nó từ lúc nào đấy rồi,
Chúc Vấn Thiện tắt màn hình điện thoại, không mấy để tâm.
Khoảng 5 phút sau, một chiếc xe du lịch 6 chỗ từ ngã rẽ bên phải chạy đến. Chiếc xe này nhìn qua có vẻ cũ kỹ, thân xe màu trắng, có không ít vết trầy xước cùng với lớp sơn bị tróc ra. Thậm chí, mặc dù con đường phía trước Cục công an vô cùng bằng phẳng, chiếc xe vẫn lảo đảo như thể bánh xe sắp rơi ra ngay lập tức.
Khóe miệng của Chúc Vấn Thiện giật nhẹ một cái: ... Không phải chứ?
Chính là nó.
Chiếc xe dừng lại trước mặt cô, người lái xe bước xuống chào hỏi: “Chúc Vấn Thiện phải không? Chào cô!”
Đó là một chàng trai trẻ tầm 25 tuổi, cao khoảng 1m78, dáng người hơi gầy, khuôn mặt thanh tú và khá rụt rè. Anh ấy mặc đồng phục màu trắng, kiểu dáng giống như cảnh phục, trên đầu đội một chiếc mũ cũng màu trắng, ở giữa có huy hiệu của Cục công an thành phố Hải Châu.
Khi Chúc Vấn Thiện đánh giá đối phương, anh ấy cũng quan sát cô.
Trì Vãn Xuân hơi bất ngờ khi gặp được Chúc Vấn Thiện. Cô trông cởi mở và tràn đầy sức sống hơn nhiều so với những người bình thường có đôi mắt âm dương mà anh ấy từng gặp. Những người trước đây mà anh ấy từng gặp thường u ám, thậm chí còn có người bị ma quỷ dọa đến mức thần kinh suy nhược... Tuy nhiên, sau khi được trị liệu tâm lý, tình trạng của họ đều đã tốt hơn.
Đó cũng là một trong những ý nghĩa tồn tại của bộ phận điều tra các sự kiện đặc biệt.
Chúc Vấn Thiện trông giống như một người bình thường không thể nhìn thấy ma. Ánh mắt khi cô nhìn người khác rất thản nhiên, không hề lảng tránh hay sợ hãi như những người mà anh ấy từng thấy, họ sợ rằng nhìn quá nhiều sẽ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy. Khí sắc của cô cũng rất tốt, môi hồng răng trắng, khuôn mặt hồng hào, rõ ràng là một người sinh hoạt điều độ.
Anh ấy còn tưởng rằng ai có đôi mắt âm dương cũng sẽ có quầng thâm mắt và thần kinh suy nhược là điều hiển nhiên...
Đúng là mình suy nghĩ nông cạn, Trì Vãn Xuân thầm nghĩ.
“Xin chào,” Chúc Vấn Thiện vui vẻ mỉm cười, lễ phép chào anh ấy, “Xưng hô với anh thế nào được?”
Trông cô có vẻ dễ nói chuyện, Trì Vãn Xuân thở phào: “Tôi tên là Trì Vãn Xuân, chữ Trì trong “đến trễ”, Vãn Xuân trong “xuân muộn”. Mọi người thường gọi tôi là Tiểu Trì hoặc Vãn Xuân.”
Chúc Vấn Thiện gật đầu: “Anh Tiểu Trì.”
Trì Vãn Xuân năm nay 25 tuổi, thật ra thì ở bộ phận điều tra, anh ấy còn khá trẻ, ít ai gọi anh ấy là "anh", Chúc Vấn Thiện vừa gọi như vậy đã khiến anh ấy vừa ngại ngùng vừa vui vẻ: “Xin lỗi em nhé, lẽ ra anh nên nghĩ đến việc ra đón em sớm hơn... À, mời em lên xe, đi bộ đến đó hơi xa.”
Tất nhiên là Chúc Vấn Thiện không tỏ ra chê bai chiếc xe này, mỉm cười đồng ý.
Đến khi đứng trước chiếc xe du lịch cũ kỹ, cô mới nhìn thẳng vào con ma vẫn ngồi yên lặng trên xe từ ban nãy. Nó ăn mặc kín mít, đội mũ và đeo khẩu trang, hai tay bị còng lại đặt trên đùi. Lúc này, nó đang mở to đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm.
Chúc Vấn Thiện chỉ liếc nhìn nó một cái, không nói lời nào rồi đi thẳng đến hàng ghế đầu tiên. Khi cô vừa chạm tay vào ghế, đột nhiên có cảm giác màn chắn đang bao quanh xe bị vỡ vụn ra. Cô sửng sốt một chút, rút tay khỏi ghế rồi quay sang nhìn Trì Vãn Xuân.
Trì Vãn Xuân vừa mới báo cáo với cấp trên rằng đã đón được người, không nhìn thấy cảnh tượng cô làm vỡ màn chắn linh khí. Bây giờ thấy cô đứng đó nhìn mình, anh ấy ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Chúc Vấn Thiện mấp máy môi: “Không có gì.”
Nói xong, cô lên xe ngồi vào ghế phụ.
Trì Vãn Xuân cảm thấy hơi lạ, nhưng không hỏi thêm. Anh ấy gãi đầu rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe, còn không quên nhắc nhở cô: “Xe này không vững lắm, em cẩn thận một chút nhé.”
Chúc Vấn Thiện: “Vâng.”