Chúc Vấn Thiện rời khỏi tòa nhà giảng đường, đi đến bên đường và quét mã thuê một chiếc xe đạp công cộng để quay về ký túc xá.
Vừa ngồi lên xe, tiếng chuông chợt vang lên từ giảng đường phía sau, báo hiệu đã đến giờ tan học.
Chúc Vấn Thiện khẽ cau mày, nhưng rất nhanh sau đó đã giãn ra. Cô đưa tay sờ túi, điện thoại vẫn còn nguyên vẹn ở bên trong.
Đây đã là chiếc điện thoại thứ tư cô đổi trong năm nay rồi.
Tháng mười, ánh nắng buổi trưa vẫn khá gay gắt, không biết có phải vì vậy hay không mà Chúc Vấn Thiện vừa mới đạp xe được một lúc đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, mồ hôi rịn ra trên trán, tầm nhìn dần xuất hiện những vệt trắng như những mảnh vụn của bông tuyết. Cô dừng xe ở sát lề đường để bình tĩnh lại, quyết định sẽ trả xe ở trạm dừng tiếp theo.
Lại sờ túi, ừm, điện thoại vẫn còn.
Đã tan học được một lúc, người đi đường dần dần nhiều lên. Sau khi lấy lại tinh thần, Chúc Vấn Thiện tiếp tục đạp xe, không nhanh không chậm, chỉ cần đi qua cây cầu phía trước là có thể trả xe, sau đó, cô sẽ đi bộ về ký túc xá, mất khoảng năm phút nữa.
Đã lên cầu.
Phía sau vang lên tiếng còi ô tô, cây cầu không rộng lắm, học sinh ở phía trước quay đầu lại nhìn, thấy có ô tô ở phía sau liền rối rít đi nép vào lề. Nhưng Chúc Vấn Thiện lại không quan tâm, vẫn ung dung đạp xe trên cầu.
Tiếng còi ô tô lại dồn dập vang lên một lần nữa, âm thanh gần đến mức giống như ngay sát sau lưng cô.
Chúc Vấn Thiện nghiêng đầu xe, điều chỉnh lại phương hướng, sau đó đạp xe ra chính giữa cây cầu.
Chiếc xe phía sau: ...
Tài xế ngỡ ngàng đến mức quên cả bấm còi.
Đâu thể đâm chết cô được?
Qua cầu, giao lộ phía trước chính là điểm trả xe. Chúc Vấn Thiện đạp xe nhanh hơn một chút, đích đến đang ở ngay trước mắt. Cô bóp phanh nhưng tốc độ không hề giảm xuống - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Phanh rất cứng, lúc nãy xuống dốc cô vẫn sử dụng được, chắc chắn là chưa bị hỏng.
Sắc mặt của Chúc Vấn Thiện không hề thay đổi, bóp thêm vài lần nhưng vẫn không có phản ứng gì. Cô cũng không hoảng sợ, chân đạp lên bàn đạp, bàn đạp vẫn tự động quay mà không cần động lực, tốc độ càng ngày càng nhanh, còn quệt nhẹ vào bắp chân của cô một chút, khó mà không nghi ngờ rằng nó cố ý.
Chúc Vấn Thiện: ...
Cô tranh thủ sờ tay vào túi, ừm, điện thoại vẫn còn.
Trong lúc cô đang cân nhắc sẽ nhảy khỏi xe khi đi đến bãi cỏ cách đó 50 mét, một đầu xe hơi đột ngột xuất hiện phía trước, mắt thấy hai xe chuẩn bị đâm nhau, tim cô khẽ thắt lại, nắm chặt tay rồi nghiêng người ngã sang một bên…
“Chết tiệt!!”
Chiếc Bentley màu đen phanh gấp, người phụ nữ ngồi ở ghế lái không kìm được mà hét lên.
Chiếc xe đạp ban nãy vẫn lao đi dù không cần động lực, sau khi Chúc Vấn Thiện rời khỏi xe, bánh xe đang quay nhanh bỗng nhiên giống như bị thứ gì đó làm cho kẹt lại, ngừng di chuyển không theo quán tính, "rầm" một tiếng rồi ngã xuống mặt đất, chỉ cách xe Bentley một khoảng rất nhỏ.
Sau khi chiếc xe đạp ngã xuống đất, như thể cố tình che đậy sai lầm của mình, bánh xe lại bắt đầu chuyển động, tốc độ từ nhanh đến chậm.
Chúc Vấn Thiện chống tay ngồi dậy, mặc kệ tiếng hô hoán và bàn tán của đám đông, cô chỉ nhìn chằm chằm chiếc xe đạp, hai mắt khẽ nheo lại.
Cửa xe Bentley mở ra, một người phụ nữ đeo kính râm với đôi chân dài bước xuống, vội vã chạy đến bên cạnh cô, có vẻ vẫn còn hoảng sợ, cô ấy hét lớn hỏi: “Này, em không sao chứ?”
Chúc Vấn Thiện từ từ đứng lên, phủi phủi bụi trên quần áo, mỉm cười với người phụ nữ: “Em không sao, xin lỗi chị gái nhé, xe phanh không kịp.”
Người phụ nữ vuốt tóc, đôi mắt phía sau kính râm quan sát cô gái trước mặt. Lúc đầu, cô ấy còn tưởng người này cố tình gây tai nạn, bởi vì cô ấy đã từng gặp chuyện như thế nhiều lần rồi. Nhưng không ngờ đối phương không chỉ xin lỗi mà còn rất lịch sự khiến sự bực bội của cô ấy tiêu tan phần nào.
Chúc Vấn Thiện ngước mắt nhìn cô ấy: “Chị...”
Người phụ nữ khoát tay: “Chị cũng không sao, chị ngồi trong xe...”
Chúc Vấn Thiện lo lắng hỏi: “...Xe của chị có sao không?”
Người phụ nữ: ?
Cô nghiêng đầu nhìn về chiếc Bentley phía sau, Chúc Vấn Thiện thở phào: “Hình như không bị xước, may quá.” Không phải đền tiền rồi.
Người phụ nữ: ...
Lại sờ túi, điện thoại vẫn còn, Chúc Vấn Thiện mới yên tâm. Chân cô hơi đau, chầm chậm bước về phía chiếc xe đạp, định sẽ dựng nó lên và trả lại.
Khi cô đi ngang qua, người phụ nữ nhìn thấy bên tay trái và cùi chỏ của Chúc Vấn Thiện bị trầy một mảng lớn, vết máu còn dính bụi bặm bẩn thỉu, trông vừa đau vừa tội nghiệp.
Người phụ nữ mấp máy môi, không nhịn được mà lên tiếng: “Em bị thương rồi, hay là để chị đưa em đến bệnh viện nhé? Tất nhiên là chị không trả tiền viện phí đâu, dù sao thì chuyện này cũng không phải lỗi của chị...”
“Không cần đâu.” Chúc Vấn Thiện dựng xe đạp lên, gật đầu với cô ấy, “Cảm ơn chị đã quan tâm.”
Rồi cô dắt xe đi ngang qua người phụ nữ, đi đến điểm trả xe.
Người phụ nữ đứng tại chỗ, dùng bộ móng dài vừa làm của mình gãi gãi mặt, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cô ấy còn chưa kịp nghĩ ra thì chuông điện thoại đã reo lên.
Cô ấy gõ vào tai nghe không dây để nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia vang lên tiếng hét giận dữ: “Hồ Thù Dư! Cô lại đi sửa mặt à? Không thấy tốn tiền sao? Một tháng cô đi làm lại cái mặt mấy lần vậy hả? Cô tưởng bệnh viện là nhà cô chắc??”
Hồ Thù Dư đảo mắt, trong lòng rất tức giận nhưng cũng không dám cúp máy, vừa trả lời qua loa vừa quay lại xe: “Chẳng phải tại vì anh nói mặt tôi xấu nên tôi mới phải đi sửa cho đẹp lên sao? Mấy cô y tá ở bệnh viện còn lịch sự và tử tế với tôi hơn anh và anh trai của anh nhiều, anh đừng nói nữa, ở bệnh viện còn khiến tôi thoải mái hơn ở nhà anh đấy, hừ...”
Sau khi trả lại xe đạp, Chúc Vấn Thiện đi bộ về ký túc xá. Cô lấy điện thoại ra kiểm tra thì thấy nó không bị vỡ, lúc này mới có thời gian nhìn qua vết thương: cánh tay bị trầy một mảng lớn, đầu gối bên trái cũng trầy trụa.
Chỉ rửa mình vết thương thì hơi bất tiện nên Chúc Vấn Thiện quyết định đi tắm luôn. Sau đó, cô lấy hộp y tế từ trong tủ ra để khử trùng và dán băng cá nhân lên vết thương.
Sau khi đội mũ làm khô tóc một lúc, Chúc Vấn Thiện cầm máy sấy ra hành lang để sấy tóc. Khi sấy đến ngọn tóc, đột nhiên, một ngọn lửa xanh thẫm phụt ra từ miệng máy sấy, đốt cháy đuôi tóc của cô với tốc độ phản khoa học, vô cùng nhanh chóng và dứt khoát.
Chúc Vấn Thiện khẽ cau mày, nhanh chóng rút phích cắm ra, ngọn lửa bập bùng một lúc rồi miễn cưỡng tắt đi.
Mọi thứ trở nên yên tĩnh.
“Chắc là xong rồi.” ( truyện trên app T Y T )
Mùi tóc cháy vẫn còn vương ở đầu mũi, Chúc Vấn Thiện nhẹ nhàng thở ra, nhìn vào chiếc gương nhỏ trên tường dùng để học sinh chỉnh trang lại vẻ bề ngoài, Cô đối diện với đôi mắt đen láy của mình, trông càng tăm tối hơn trong hành lang u ám, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi chỉ thực hiện nguyện vọng của cô ấy thôi mà."
Trong gương, đôi mắt của cô bỗng chốc bùng lên hai ngọn lửa màu xanh da trời giống như đang giận dữ, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, có những bạn học khác đến sấy tóc.
Chúc Vấn Thiện lại cắm dây điện vào, sấy khô tóc trước khi người bạn bên cạnh rời đi, sau đó cắt bỏ phần tóc bị cháy khét.
Buổi chiều cô phải đi làm thêm. Chúc Vấn Thiện đi xuống tầng dưới, mua một tô mì ly ở máy bán hàng tự động để giải quyết bữa trưa một cách đơn giản. Cô thay quần áo, ngắm nhìn mình trong gương từ đầu đến chân. Son môi đã trôi mất, đôi môi nhợt nhạt làm sắc mặt của cô trông không được khỏe lắm. Cô vội vàng trang điểm lại, gương mặt trong gương lập tức trở nên tươi tắn hơn.
Nhấc túi rác bên cạnh lên, Chúc Vấn Thiện đeo ba lô rồi xuất phát.