“Cố vấn Uông!”
Cố vấn Uông đang ăn thì cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, miệng còn đang cắn dở cái bánh quy lớn, cô ấy ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Chúc Vấn Thiện - người vừa mới rời đi không hiểu vì sao lại quay trở lại, trên mặt hiện rõ sự lo lắng.
Chúc Vấn Thiện vội vàng nói: "Trần Nhàn không may ngã cầu thang, cô mau đi xem đi ạ."
Cố vấn Uông: ???
Trong đầu cô ấy đột nhiên vang lên một bản BGM*, dường như một đoạn phim đi kèm phụ đề “Tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm” và hàng chục bức ảnh đã hình thành ngay trong tâm trí của cô ấy.
*BGM: Background Music là thuật ngữ miêu tả nhạc nền được sử dụng trong các video game và trong các blog hoặc website
Ôi trời ạ!
Cô ấy nhét nửa miếng bánh còn lại vào miệng một cách qua loa, sau đó vội vàng đứng dậy, theo chân Chúc Vấn Thiện chạy ra ngoài.
Chạy đến chỗ cầu thang, cố vấn Uông vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy Trần Nhàn ngã sõng soài trên nền nhà, vẻ mặt nhăn nhó, vừa la hét vừa rên rỉ vì đau đớn.
Sao vừa mới rời khỏi tầm mắt của cô ấy mà đã xảy ra chuyện thế này rồi?
Cố vấn Uông thở dài một hơi, chợt cảm thấy mệt mỏi trong lòng, chầm chậm chạy xuống cầu thang để xem tình hình của Trần Nhàn: "Trần Nhàn, em không sao chứ?"
Trần Nhàn đau đến mức nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cố vấn Uông đang chạy về phía mình, phía sau là Chúc Vấn Thiện đang thong thả đi xuống cầu thang như tản bộ.
Cô ấy mấp máy môi, theo bản năng muốn nói rằng chính Chúc Vấn Thiện đã làm mình ngã, nhưng Trần Nhàn nhớ rất rõ, khi cô ấy bị ngã, Chúc Vấn Thiện đứng cách xa cô ấy, mà bên cạnh cô ấy cũng không có ai.
Nhưng rõ ràng là có ai đó đẩy cô ấy mà! Cô ấy chắc chắn đã cảm nhận được điều đó! - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Trần Nhàn nhìn người càng lúc càng đi đến gần mình, đôi mắt của Chúc Vấn Thiện khẽ nheo lại vì nụ cười, che khuất một phần con ngươi đen láy. Trong lòng Trần Nhàn chợt dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả. Cô ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Chúc Vấn Thiện, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười đó có gì đó không đúng.
Cố vấn Uông ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của cô ấy, chạm vào bắp chân của cô ấy, nỗi đau thấu xương lập tức khiến Trần Nhàn quay trở về với thực tại, cô ấy đau đớn hét lên: “Đau quá! Cô đừng chạm vào nữa!” ( truyện trên app t.y.t )
Cố vấn Uông không hài lòng lắm với thái độ thiếu lễ phép của Trần Nhàn, nhưng bây giờ không phải là lúc để ý đến chuyện đó: "Chắc là bị trật khớp rồi… nặng hơn thì có thể gãy xương. Thế này đi, cô sẽ gọi xe cứu thương đến, sau đó đưa em đến bệnh viện chụp X-quang."
Trần Nhàn đau đến mức nước mắt không ngừng rơi xuống: "Gọi xe cứu thương đến mất bao lâu thế? Em đau chết mất..."
“Ai bảo em đi đứng không cẩn thận chứ?”
Cố vấn Uông liếc nhìn cô ấy một cái, lấy điện thoại ra gọi 120: “Alo, xin chào, đây là tòa nhà A1 của Đại học Truyền thông Hải Châu, có một nữ sinh bị ngã cầu thang, tôi nghi ngờ là bị gãy xương..."
Trần Nhàn cắn môi nhìn về phía Chúc Vấn Thiện, thấy đối phương nhìn lại mình, hơn nữa, nụ cười trên mặt cô lại càng rực rỡ hơn.
Trần Nhàn: ...
"Cậu cười cái gì?"
Chúc Vấn Thiện hơi nghiêng đầu nhìn cô ấy nhưng không nói gì.
Trần Nhàn cảm thấy cô đang cười trên nỗi đau của mình, đang định nói gì đó thì cố vấn Uông đã cúp điện thoại, nói với cô ấy: “Được rồi, em bình tĩnh lại đi, nếu không có Chúc Vấn Thiện báo cho cô biết thì làm sao cô có thể kịp thời chạy tới chứ? Người ta quan tâm em như vậy mà em lại cư xử thế này, thật là…”
“Ai cần cậu ta quan tâm!” Trần Nhàn trợn to mắt trả lời.
Cố vấn Uông: Không còn gì để nói…
Ánh mắt của Chúc Vấn Thiện lướt qua đôi chân bị thương của Trần Nhàn, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cố vấn Uông.”
Cố vấn Uông quay đầu lại, thấy vẻ mặt cô đầy lo âu thì trong đầu nghĩ rằng đứa nhỏ này thật sự rất quan tâm đến bạn học: “Hả, sao vậy? Nếu em có việc thì cứ về trước đi nhé.”
Đôi lông mày thanh tú của Chúc Vấn Thiện hơi nhíu lại, cô do dự một chút rồi nói: “Thưa cô… em vừa mới nghĩ ra, ký túc xá của bọn em ở tầng bốn, mà ở ký túc xá thì không có thang máy. Bây giờ, chân của Trần Nhàn lại đang bị thương, có lẽ cũng không tiện để leo lên tầng cao như vậy... Hay là cô giúp bạn ấy xin chuyển xuống phòng ở tầng một đi?”
Lời này vừa dứt, cả hai người đều ngạc nhiên.
Mục đích của Trần Nhàn đến đây hôm nay là để xin chuyển phòng, đương nhiên, với lý do ban đầu mà cô ấy đưa ra, việc bị từ chối là điều bình thường. Nhưng ngay khi cô ấy vừa mới rời đi được vài phút, sự cố bất ngờ xảy ra, vừa khéo tạo ra một lý do mới để cô ấy chuyển phòng.
Hơn nữa còn là một lý do rất hợp lý, không có cách nào để từ chối.
Sao có thể trùng hợp đến vậy nhỉ?
Ánh mắt cố vấn Uông nhìn Trần Nhàn vô thức mang theo một chút hoài nghi, nhưng nghĩ lại thì làm gì có ai cố tình ngã cầu thang chỉ vì muốn xin chuyển phòng chứ? Lại còn ngã đau như vậy, nói không chừng còn bị gãy xương…
Trần Nhàn nhìn vào gương mặt giả vờ lo lắng của Chúc Vấn Thiện, bỗng dưng nhớ lại những lời cô vừa mới nói ban nãy.
“Nếu cậu muốn dọn đi, tôi có thể giúp cậu, coi như là… sự đền đáp cho ba năm qua cậu hầu như không ở trong phòng làm phiền tôi.”
Chẳng lẽ “giúp” mà cô nói ban nãy chính là ý này sao?
Ha ha…
Không thể nào??
Trong đầu Trần Nhàn rối như tơ vò, những tin đồn về Chúc Vấn Thiện mà mấy đứa bạn thân từng bàn tán lần lượt hiện lên trong đầu, khi cô ấy ngẩng đầu lên một lần nữa, Chúc Vấn Thiện đã biến mất, cô ấy cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn, run rẩy đưa tay nắm lấy cánh tay của cố vấn Uông, hoảng sợ nói:
“Những gì người khác nói đều là thật… Cố vấn Uông, cậu ấy rất tà ma! Cậu ấy có vấn đề! Chính cậu ấy hại em ngã cầu thang… Là cậu ấy đẩy em!”
“Chúc Vấn Thiện đẩy em?” Cố vấn Uông nhìn cô ấy bằng ánh mắt không hề tín nhiệm chút nào: “Bạn ấy đẩy em, sau đó lại gọi cô đi cứu em sao?”
Trần Nhàn cảm thấy đầu mình ong ong, không biết phải nói thế nào: “Đúng… Cũng không phải, nhưng nói tóm lại là chính cậu ấy hại em bị ngã!”
Âm thanh của cô ấy the thé đến chói tai, cố vấn Uông nghe xong chỉ cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ đáp lại: “Được rồi, được rồi, sau này cô sẽ kiểm tra lại camera giám sát, được không? Nếu thật sự là bạn ấy đẩy em, cô sẽ xử lý bạn ấy theo quy định của nhà trường. Giờ thì em bình tĩnh lại đi, đừng nói năng lung tung nữa, cũng đừng động đậy tay chân nữa…”