Không cần nói nhiều, trong hai người này chắc chắn có một người là ma quỷ.

Nhưng ai là quỷ cũng không quan trọng! Cô ấy vội vàng kéo Phương Lan Hinh lùi lại hai bước.

Quan Liên Liên số một nhìn thấy một người giống hệt mình đứng bên cạnh, hoảng sợ đến mức mặt mày tái nhợt: "Mẹ ơi! Đây là trò phân biệt Quan Liên Liên thật giả sao!?"

Quan Liên Liên số hai vừa khóc nức nở vừa nói: "Huhu, Tĩnh Tĩnh, Lan Hinh, tớ mới là thật đây… huhu, mẹ ơi…"

Lý Tĩnh và Phương Lan Hinh đều không dám tin ai cả.

Hồ Thù Dư bước lên phía trước, bảo vệ hai người họ phía sau lưng, mỉm cười nhìn hai Quan Liên Liên: "Trò phân biệt thật giả này cũ rích từ thế kỷ trước rồi, còn định lừa ai nữa đây?”

Nói xong, cô ấy lấy ra một lá bùa, đưa về phía cả hai: "Ai dám nhận lá bùa này thì người đó mới chính là Quan Liên Liên thật."

Quan Liên Liên số hai hít hít mũi, nhanh chóng vươn tay ra định nhận lấy. Quan Liên Liên số một liền gạt tay cô ấy ra, cũng định với lấy lá bùa. Quan Liên Liên số hai bối rối, đẩy mạnh đối phương, tức giận nói: "Cô là giả, còn tranh với tôi làm gì!"

Quan Liên Liên số một cũng vội vã đáp trả: "Cô mới là giả!"

"Tôi là thật!"

"Tôi mới là thật!"

Chúc Vấn Thiện đứng bên cạnh cười khẽ: Haha.

Hồ Thù Dư nhíu mày: "Tôi có hai lá bùa, mỗi người một cái."

Quan Liên Liên số hai nhanh chóng giành lấy một lá, Quan Liên Liên số một cũng không chịu thua, đưa tay với lấy lá bùa còn lại. Nhưng ngay khi tay cô ta chạm vào lá bùa, toàn thân đột nhiên biến thành một đám khói đen, lao thẳng về phía Lý Tĩnh và Phương Lan Hinh khiến cả hai hoảng loạn thét lên.

Hồ Thù Dư vội vàng niệm chú, nhưng tốc độ của cô ấy không nhanh bằng đám khói đen. 

Chúc Vấn Thiện thấy vậy, cô lập tức nhón chân, giơ tay lên vung về phía đám khói đen trên đầu. Dù đó chỉ là một đám khói mờ ảo, nhưng cô lại giống như nắm được một điểm tựa nào đó, tay phải ngừng một lát, trực tiếp kéo mạnh đám khói đen từ trên không xuống rồi đập thẳng xuống đất. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Cô thuận thế quỳ một gối xuống đất, bàn tay phải thọc sâu vào trong đám khói, nhưng không ai thấy rõ cô đang nắm vào đâu.

Gương mặt của Hồ Thù Dư - người đã làm việc ở bộ phận điều tra các sự kiện đặc biệt thành phố Hải Châu gần tám tháng - tràn đầy kinh ngạc, không thua kém gì ba cô gái trẻ đang đứng ngây người phía sau.

Thậm chí, cô ấy còn kinh ngạc hơn.

"A a a ——" 

Từ đám khói đen phát ra những tiếng kêu la thảm thiết không giống tiếng người, quả thực rất khó nghe. 

Ngoại trừ Hồ Thù Dư và Chúc Vấn Thiện, cả ba cô gái đều vội vàng bịt tai lại, mãi cho đến khi tiếng hét ngừng hẳn.

Phương Lan Hinh buông bàn tay đang bịt tai xuống, nhìn thấy trong lòng bàn tay có hai vệt máu đỏ. Tai cô ấy đang chảy máu. Cô ấy quay sang nhìn hai người bạn cũng trong tình trạng tương tự, Quan Liên Liên đã bắt đầu khóc.

Lúc này, đám khói đen trong tay nữ cảnh sát đã biến thành hình dạng con người, khi thì là Quan Liên Liên, khi thì là Lý Tĩnh, khi lại là Phương Lan Hinh, thay đổi liên tục. Cuối cùng, nó dừng lại ở hình dáng của Quan Liên Liên, nhưng khác với trước, gương mặt của nó không hề có ngũ quan, chỉ là một mảng da trống nhợt nhạt.

Tuy nhiên, thân hình, kiểu tóc và cả trang phục của nó giống hệt như bộ đồ ngủ mà Quan Liên Liên đang mặc khi mới thức dậy.

Chúc Vấn Thiện bóp chặt cổ nó. Bàn tay cô tuy nhỏ nhưng siết rất chặt khiến cổ của nó bị biến dạng nặng nề.

Dù bị bóp chặt như vậy nhưng nó vẫn vùng vẫy không ngừng, tay chân loạn xạ cố gắng gỡ tay Chúc Vấn Thiện ra, bám chặt lấy cánh tay đang mặc áo khoác chống nắng của cô.

Chúc Vấn Thiện bị nó cào hơi đau, cô quay đầu nhìn Hồ Thù Dư đang đứng ngẩn người ở bên cạnh, cố giữ bình tĩnh và dịu dàng nói: "Chẳng phải các chị có… còng tay sao?"

"Hả? À, có… có…" Hồ Thù Dư phục hồi tinh thần, lấy còng tay từ trong túi ra, cúi xuống định bắt lấy tay con quỷ để còng lại. Nhưng khi cô ấy chạm vào, tay lại xuyên qua cổ tay của nó như thể chạm vào một ảo ảnh.

Quả nhiên là như vậy…

Ánh mắt Hồ Thù Dư sáng lên, cô ấy đưa còng tay cho Chúc Vấn Thiện: "Em… em làm đi."

Chúc Vấn Thiện không nói nhiều, nhận lấy còng tay rồi còng lấy tay con quỷ.

Sau khi chiếc còng bạc siết chặt lại, con quỷ gương giống như bị rút hết sức lực, đột nhiên trở nên yên lặng.

Chúc Vấn Thiện thở phào, từ từ đứng dậy. Thấy Hồ Thù Dư vẫn ngồi xổm nhìn con quỷ một cách ngẩn ngơ, cô quay lại tìm kiếm trong đống hỗn độn và nhặt lại chiếc kính râm đã ném xuống trước đó. Cô rút một tờ giấy ăn từ trên bàn, lau sạch bụi bám trên kính rồi đưa cho Hồ Thù Dư:

"Chị Thù Dư, vừa nãy em tự tiện lấy kính của chị mà không báo trước, xin lỗi, tình thế cấp bách."

"À… không sao đâu." Hồ Thù Dư biết cô không báo trước là để ngăn con quỷ trốn thoát, chuyện này không quan trọng. Cô ấy nhận lại kính rồi đeo lên, sau đó quay lại nói với ba cô gái phía sau: "Con quỷ phạm tội đã bị bắt, chúng tôi đi trước đây."

Con quỷ phạm tội?

Chúc Vấn Thiện rất muốn cười.

Quan Liên Liên thấy hai người định rời đi thì vội vàng hỏi: "Cảnh sát Hồ, tai chúng tôi vừa mới bị chảy máu, bây giờ phải làm sao đây, chúng tôi có bị sao không?"

"Không sao đâu," Hồ Thù Dư mệt mỏi đáp, "Bởi vì bị tấn công tinh thần nên ảnh hưởng đến cơ thể vật lý thôi. Mấy ngày tới, có thể các cô sẽ cảm thấy mệt mỏi, dễ bị tỉnh giấc hoặc là gặp ác mộng, nhưng nghỉ ngơi tốt vài ngày là sẽ ổn. Các cô cũng có thể ra ngoài đi dạo ở những nơi đông người như trung tâm mua sắm, nhưng nhớ đừng đi đường vắng, tránh xa bờ sông hay những nơi nhiều âm khí, nếu không sẽ dễ bị ma quỷ bám theo." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ba cô gái ngoan ngoãn gật đầu khiến Hồ Thù Dư thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nắm lấy còng tay, định kéo con quỷ đi, nhưng khi quay lại nhìn đống đồ đạc bị đập vỡ, cô ấy nói thêm: "Những thứ này có thể báo lên cục để được bồi thường, nhưng vì bị hư hỏng trong quá trình làm nhiệm vụ nên chỉ có thể yêu cầu đền bù một phần thôi."

"Không sao, không sao…" Phương Lan Hinh vội vã xua tay, "Các cô đã giúp chúng tôi bắt được quỷ, chúng tôi biết ơn còn không hết, làm sao dám đòi tiền bồi thường chứ…"

Đúng là sinh viên đại học, thật tử tế.

Hồ Thù Dư đã từng gặp không ít trường hợp bắt quỷ xong lại bị yêu cầu bồi thường vì làm hỏng đồ chứa quỷ, chủ yếu là vì những món đồ đó thường là cổ vật quý giá. May mà bộ phận điều tra của cô ấy có cục công an thành phố Hải Châu chống lưng, gia thế vững mạnh, nếu không thì làm sao mà trả nổi?

Hừ! Dù có trả nổi thì cũng không trả, tại sao phải làm thế chứ?

Nghĩ đến đây, Hồ Thù Dư nhìn ba cô gái bằng ánh mắt đầy cảm kích, cô ấy gật đầu nói: "Có yêu cầu đền bù hay không là quyền của các cô, chúng tôi đi trước đây."

"Cảnh sát Hồ, cảnh sát Chúc, tạm biệt…"

"Tạm biệt, lần sau đừng nhặt đồ bậy bạ nữa nhé."

Quan Liên Liên lập tức nói: "Sẽ không có lần sau đâu, tôi thề!"

Cửa phòng 303 đóng lại, Hồ Thù Dư kéo con quỷ đi trước, Chúc Vấn Thiện theo sau một bước.

Ánh mắt của Hồ Thù Dư không ngừng liếc về phía sau, cô ấy từ từ giảm tốc độ để đi ngang hàng với Chúc Vấn Thiện. Trong đầu cô ấy có quá nhiều câu hỏi, nhưng không hiểu sao lại không thể thốt ra thành lời. Hai người cứ im lặng như vậy mà đi, mãi đến khi xuống tới chỗ đỗ xe, Chúc Vấn Thiện mới là người lên tiếng trước:

"Tại sao lại nhét nó vào cốp xe?"

Chúc Vấn Thiện tò mò hỏi khi nhìn thấy Hồ Thù Dư cố gắng nhét con quỷ gương vào cốp xe chật chội.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play